Giọng nói của bà ta không có chút áy náy nào.
Những lời nói đó khiến Sở Mộng bị tổn thương vô vàn, cô ta lắc đầu nói: “Từ trước tới nay, mẹ luôn thiên vị anh cả, vốn con chỉ nghĩ là mẹ trọng nam khinh nữ, không ngờ nguyên nhân con tới thế giới này cũng là vì cứu anh ấy. Mẹ, cám ơn mẹ đã nói cho con biết sự thật này, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ không oán mẹ, càng không hận mẹ đâu, con vẫn sẽ lo việc dưỡng lão cho mẹ, bởi vì mẹ là người đưa con tới đây, để con gặp được Sở Lý.”
Đối với Sở Mộng, Sở Lý còn quan trọng hơn Hứa Bành. Từ nhỏ tới lớn, Hứa Bành chỉ biết quát mắng cô ta, mỗi khi tức giận Sở Tường Hùng cái gì đó là bà ta lại trút lên người cô ta, chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng với cô ta. Sở Mộng trưởng thành bên cạnh Sở Lý, huống chi, người mắc lỗi thì phải gánh chịu hậu quả. Những gì mà Hứa Bành đã làm năm đó quả thật là đã phản bội Sở Quy Thôn, trên đời này làm gì có chuyện gì là giấu được cả đời, cô ta tin rằng, cho dù hôm nay cô ta không nói, rồi cũng sẽ có ngày sự thật được làm sáng tỏ.
“Tất cả im hết đi…”
Khuôn mặt của Sở Quy Thôn âm trầm, ông ta bỗng quát lên, bàn tay phải run rẩy chỉ vào Hứa Bành, rồi lại chỉ vào Sở Mộng, cuối cùng là Sở Tường Hùng: “Các người, các người…”
Chưa nói hết lời, nhưng ông ta lại chẳng thể tiếp tục được nữa, bởi vì bàn tay trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281230/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.