Trông thấy Sở Tường Hùng dẫn Lâm Phiên Phiên đến, Hoa Hữu Sơn vẫn luôn ở đại sảnh tiếp đãi các vị khách mời thượng lưu đến từ mọi nơi nên khó mà đích thân ra nghênh đón anh, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, thân hình mảnh khảnh, cử chỉ tao nhã. Không cần phải nói, chắc chắn là người vợ giàu có đã giúp ông ta leo lên được vị trí như ngày hôm nay rồi. Đây là lần đầu tiên Lâm Phiên Phiên gặp mặt Hoa Hữu Sơn- người đàn ông mà vô số lần được vô số người nhắc đến rồi nửa này nửa nọ, nửa chê bai rồi khen ngợi ông ta. Lâm Phiên Phiên không thể không thừa nhận, so với làn da trắng ngần, mềm mại thậm chí có chút yếu đuối của Hoa Hữu Hà mà nói thì Hoa Hữu Sơn mới đúng là người đàn ông đích thực. Thân hình ông ta cao lớn, ánh mắt sắc bén, đôi chân mày rậm, mặc trên mình một bộ vest đen phẳng phiu làm toát lên hết được khí chất của ông ta. Vì thế, cho dù người đàn ông này đã gần 40 tuổi thế nhưng khắp người vẫn toát ra được sức quyến rũ. Trái lại mà nói, người vợ với thân hình mảnh khảnh đứng bên cạnh ông ta tuy thanh tú trong sáng nhưng chung quy lại cũng đã bước vào tuổi trung niên, mà lại quá mảnh khảnh nhỏ bé. Trái lại cũng không có cảm tình gì. “Thị trưởng Sở, hoan nghênh, hoan nghênh. Phục vụ mang rượu tới đây.” Vừa mới đón tiếp đến Sở Tường Hùng, Hoa Hữu Sơn liền hào phóng cười, rồi ánh mắt ngạc nghiên nhìn Lâm Phiên Phiên, nói: “Có lẽ vị này là vợ của thị trưởng Sở đây, đúng là xinh đẹp tuyệt trần mà, thị trưởng Sở thật có phúc!” Một câu khen ngợi đơn giản được nói ra từ chính miệng ông ta khiến cho người ta cảm thấy không phải là bí quyết nịnh hót, mà là thành tâm khen ngợi. Phải thừa nhận rằng người đàn ông này không những bề ngoài xuất chúng mà lời nói còn rất quyến rũ! Lâm Phiên Phiên đỏ mặt khẽ cười, coi như là đáp lại lời của ông ta. Sở Tường Hùng cũng cười rồi đáp: “Chủ tịch Hoa khách sáo rồi, bố cháu cũng thường nhắc đến chú, nói ra thì cháu còn là phận con cháu của chú, gọi “thị trưởng Sở” thì lại khách khí quá, chú có thể gọi thẳng tên cháu là được.” Hoa Hữu Sơn vui vẻ nói: “Đã vậy thì tôi không khách sáo nữa, tôi và bố cậu cũng coi như là bạn tri kỷ mười mấy năm rồi, người có tài có đức như cậu đây nếu không xem tôi như người ngoài thì sau này có thể gọi tôi là “chú Sơn” là được rồi.” Nói rồi, Hoa Hữu Sơn kéo Hoa Hữu Hà và Lâm Tinh Tinh ở phía sau đến, “Đây là Hoa Hữu Hà, em trai ruột của tôi, là chú rể của hôm nay, mọi người làm quen một chút đi. Còn đây là em dâu tôi, cũng là cô dâu của hôm nay, là cô hai của nhà họ Mạc; nghe nói cậu và cậu Mạc là anh em tốt chơi với nhau từ nhỏ tới giờ, hẳn là cũng không lạ lẫm gì với cô dâu nhỉ!” Nghe Hoa Hữu Sơn cố nhấn nhá, ánh mắt Sở Tường Hùng lướt qua Hoa Hữu Hà đang có chút sợ hãi, sau đó dừng lại trên khuôn mặt được trang điểm cô dâu vô cùng xinh đẹp kia của Lâm Tinh Tinh, mỉm cười đáp: “Quan hệ của cháu và Tiên Lầu quả thực là khăng khít, nhưng với cô hai nhà họ Mạc lại có chút duyên với nhau, còn vợ cháu thì có vẻ lại rất quen thuộc với cô hai nhà họ Mạc đây.” Nói xong lại cười nhìn sang Lâm Phiên Phiên ở bên cạnh. Người ngoài không hiểu ý cười trong mắt của Sở Tường Hùng nhưng Lâm Phiên Phiên thì lại rất rõ là anh đang tạo cơ hội cho cô đây! Và tất nhiên Lâm Phiên Phiên sẽ không phụ tấm lòng của Sở Tường Hùng rồi, đón nhận con mắt ngờ vực của Hoa Hữu Sơn, cô tiếu ý thản nhiên đáp: “Nói ra lại khiến chủ tịch Hoa chê cười rồi, tôi và cô dâu cùng họ Lâm, sinh ra và lớn lên ở một thôn, cũng đã từng được cho là chị em rồi!” Vừa nghe Lâm Phiên Phiên khơi ra gốc tích của cô ta, Lâm Tinh Tinh ngay lập tức trở nên căng thẳng, nhìn vào ánh mắt của Lâm Phiên Phiên rồi không dám tỏ ra hỗn xược như ban nãy nữa. Nụ cười trên mặt Hoa Hữu Sơn thoáng khựng lại, đối với chuyện Giang Sa nhận nuôi con gái giữa chừng thực ra ông ta cũng biết, suy cho cùng thì chuyện này muốn giấu cũng không giấu nổi, huống hồ trước giờ Giang Sa và Mạc Tiên Lầu không hề có ý định giấu diếm. Chuyện này hầu như cả cái giới thượng lưu ai ai ít nhiều gì cũng biết, cũng chính vì cái thân phận “cô hai nhà họ Mạc” này của Lâm Tinh Tinh có phần không danh chính ngôn thuận cho nên mặc dù Lâm Tinh Tinh và Hoa Hữu Hà đã qua lại với nhau một thời gian, thậm chí hai bên đã đính hôn nhưng Hoa Hữu Sơn vẫn cứ không cho hai người họ chính thức kết hôn. Nói cho cùng, từ sâu thẳm đáy lòng, ông ta vẫn xem thường Lâm Tinh Tinh. Nếu không vì lần này Lâm Tinh Tinh đã có thai, hơn nữa hiện tại trong kinh doanh ông ta đang cần đến sự hỗ trợ của Mạc Tiên Lầu, thì đám cưới hôm nay còn không biết phải đợi tới khi nào nữa! Hôm nay bị Lâm Phiên Phiên nhắc đến quá khứ của em dâu mình trước mặt mọi người, hơn nữa còn nhắc lại với bộ dạng thân thiết, Hoa Hữu Sơn ngay lập tức chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác vốn chẳng mấy thiện cảm với Lâm Tinh Tinh trong lòng ông ta lại tụt một bậc. Cũng chẳng tiếp lời Lâm Phiên Phiên nữa mà ông ta quay người qua nói nới Hoa Hữu Hà và Lâm Tinh Tinh: “Giờ lành sắp đến rồi, các em mau đi chuẩn bị đi, lát nữa đừng có làm sai trình tự, không người ngoài họ cười cho, nhà họ Hoa ta không thể để mất mặt được.” Câu nói sau cùng lại nhìn Lâm Tinh Tinh mà nói. Lâm Tinh Tinh toàn thân hồ đồ một hồi, lại không dám đáp lại nửa lời. Nhưng lúc quay người rời đi cùng Hoa Hữu Hà, ánh mắt cô ta oán hận nhìn Lâm Phiên Phiên. Hoa Hữu Hà và Lâm Tinh Tinh vừa đi khỏi thì Hoa Hữu Sơn lại xã giao với Sở Tường Hùng vài câu rồi sau đó đi tiếp đón các vị khách mời khác. Vây quanh những bàn tiệc hôm nay, phần lớn những khách mời đều là nể mặt Hoa Hữu Sơn mà đến, đương nhiên toàn bộ thời gian của ông ta không thể chỉ tiếp Sở Tường Hùng được. “Anh cả, chị dâu!” Hoa Hữu Sơn vừa đi thì Lâm Phiên Phiên bắt gặp Sở Mộng khoác tay Sở Lý tươi cười bước lại, chưa thấy người đã thấy tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]