Cũng may không phải Táp Táp xảy ra chuyện, bởi Táp Táp đã sợ ngây ra như phỗng, ánh mặt trợn tròn không phát ra bất kì âm thanh nào, mà hai chân Lôi Lôi lại bị một cái bình hoa sứ cao 2m đổ đè lên, cả người té rạp trên đất, bình hoa này ít thì phải cả 50 kg, Lôi Lôi bị đè mà thét lên đau đớn, ngón tay run rẩy chỉ về phía Táp Táp rồi ngất đi.
Thế nhưng độ cung của động tác này rất nhỏ, bởi vì Lôi Lôi đã không có sức để nâng tay lên, thế như gần như tất cả mọi người đều không chú ý, thế nhưng Lâm Phiên Phiên luôn rất thận trọng đã chú ý tới điều này.
“Lôi Lôi…”
Hứa Thịnh với Hứa Bành gần cùng lúc hét lên sợ hãi rồi chạy vội đến.
“Táp Táp!”
Lâm Phiên Phiên cũng sợ đến khuôn mặt trắng bệch, cô vôi chạy đến ôm Táp Táp đang vô cùng sợ hãi vào lòng, vị trí vừa nãy mà Táp Táp đứng gần như là ngay sát cái bình hoa kia, cô có thể tưởng được khi cái bình hoa ấy đổ sụp xuống thì Táp Táp đã sợ hãi thế nào.
Ngay khi Lâm Phiên Phiên ôm Táp Táp vào lòng thì cô bỗng thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, thế nhưng bóng lưng ấy chỉ hơi lóe qua, chớp mắt đã lẫn vào trong đám người.
“Oa…”
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé hơn 3 tuổi, vừa được ôm trong vòng tay ấm áp của mẹ thì Táp Táp lập tức khóc thành tiếng.
“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ đây, mẹ đây…”
Lâm Phiên Phiên vừa đau lòng vừa tự trách mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281206/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.