Hứa Bành túm lấy áo của Sở Quy Thôn, nổi điên hét to: “Lâm Phiên Phiên lại là con của ông với con khốn Giang Sa này, ông còn dám có đứa con hoang lớn như thế sau lưng tôi, tên chết tiệt nhà ông, ông nói ông còn bao nhiêu con bên ngoài nữa…”
Vào lúc này, Hứa Bành còn chưa ý thức được nguy cơ của mình, nếu thân thế của Lâm Phiên Phiên bị bộc lộ, và nếu Lâm Phiên Phiên muốn tiếp tục ở bên cạnh Sở Tường Hùng thì cô cũng chỉ có cách đem chuyện Sở Tường Hùng không phải con của Sở Quy Thôn nói ra, thế thì lúc đó người xui xẻo sẽ là bà ta.
Đáng tiếc, đầu óc bà ta lúc này đã bị sự tức giận và đố kỵ nhấn chìm, đâu còn có thể nghĩ được chuyện đó nữa.
Sở Quy Thôn nhìn Mạc Tiên Lầu tức tối, ông biết Mạc Tiên Lầu đang cố ý, cố ý nhân lúc Hứa Bành ở đây mà nói ra mọi chuyện, nhà họ Sở càng hỗn loạn thì cậu ta sẽ càng đắc ý, chỉ tiếc, cậu ta đã đánh giá sai địa vị của Hứa Bành trong lòng ông.
Ông bực dọc mà đẩy Hứa Bành đang gây sự ra, ngay cả một câu giải thích ông cũng lười nói với bà ta, chỉ nhìn chằm chằm Mạc Tiên Lầu và Giang Sa bằng cặp mắt sắc bén, nói từng chữ một: “Đừng tưởng các người nói vậy thì có thể kích động được tôi, tôi sẽ chẳng tin mấy chuyện vớ vẩn của các người đâu, bây giờ thì cút khỏi nhà họ Sở ngay cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Mặc kệ chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281202/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.