Chương trước
Chương sau
Hứa Thịnh nở nụ cười nham hiểm, chống lại, “Tôi đợi cô, chỉ sợ đến lúc đó cô lại chơi dao có ngày đứt tay thôi.”
Nói xong liền định quay người đi vào phòng phẫu thuật.
“Đợi đã, tôi còn chưa nói xong mà!”
Lâm Phi Phi khoanh tay trước ngực, hơi híp mắt lại, nói như thể vô ý: “Tôi phát hiện ra anh dường như đặc biệt thích và quan tâm đến Lôi Lôi, đừng nói với tôi là vì Lôi Lôi trông đáng yêu xinh đẹp nhé, câu này lừa quỷ quỷ cũng chẳng tin.”
Trong nhận thức của Lâm Phiên Phiên thì Hứa Thần đâu phải một người có tình yêu thương lắm đâu, ngược lại nhiều khi anh ta còn máu lạnh chẳng khác nào một con rắn độc khoác áo blue ấy.
Mà ban nãy trong lúc bọn họ xung đột lại bỗng bị kích động để lộ ra một điều, Lâm Phiên Phiên sẽ không bỏ qua điểm khơi mào chính là Lôi Lôi này đâu, bởi vì Lôi Lôi bị thương nên Hứa Thịnh mới không thể nén được cơn giận như vậy, không tiếc lột bỏ lớp mặt nạ cuối cùng với cô, điều này khiến Lâm Phiên Phiên vốn đã sinh nghi, bỗng liên hệ đến một khả năng, một khả năng rất đáng giận mà cũng rất đáng hận.
Hứa Thần bị câu hỏi của Lâm Phiên Phiên làm cho cứng đơ người ra, sau đó quay đầu đi giả bộ như không có chuyện gì, đáp: “Hứa Thịnh tôi trước giờ muốn làm gì thì làm nấy, không cần phải giải thích với bất kì ai.”
Nói xong lại định rời đi, chỉ là bước chân lần này có hơi vội.
Lâm Phiên Phiên cười không thành tiếng, bỗng nhiên lại lạnh lùng nói: “Tôi biết Lôi Lôi không phải con gái của Tường Hùng, vì tôi từng làm xét nghiệm DNA của họ.”
Lời này vừa nói ra, ba người đang rảo bước từ bên ngoài vào vội dừng chân lại, đứng lại chỗ rẽ của hành lang.
Còn Hứa Thịnh cũng dừng chân lại theo bản năng, vô cùng kinh sợ.
Lâm Phiên Phiên tiếp tục nói: “Từ tất cả các biểu hiện của anh thì tôi bỗng có một phỏng đoán to gan, bố đẻ của Lôi Lôi có lẽ là anh chăng, anh và Mạc Tiểu Vang đúng là đã trút hết tâm can rồi, đương nhiên anh có thể không thừa nhận, nhưng chân tướng sẽ không bị gạt bỏ chỉ vì anh phủ nhận đâu, tôi có thể lại sử dụng bài cũ, nghiệm chứng DNA của anh và Lôi Lôi.”
Nói rồi, Lâm Phiên Phiên bỗng giơ tay phải lên, nhanh chóng giật xuống một sợi tóc từ trên đầu Hứa Thịnh cách đó rất gần.
Hành động của Lâm Phiên Phiên thực sự quá đột ngột khiến Hứa Thịnh không kịp đề phòng, đợi đến lúc anh ta kịp phản ứng thì Lâm Phiên Phiên đã cất sợi tóc của anh ta đi rồi lùi ra sau mấy bước, khuôn mặt hơi lạnh nhìn anh ta.
“Trả tóc lại cho tôi.”
Vừa nghĩ đến chân tướng đã được mình che giấu bao năm nay sắp bị Lâm Phiên Phiên vạch trần, cả người Hứa Thịnh lập tức trở nên đáng sợ lạnh lùng nghiêm nghị, tiến lên trước mấy bước định ra động tay với Lâm Phiên Phiên.
“Hứa Thịnh, cậu dám bước lên trước bước nữa thử xem!”
Đúng vào lúc đó thì một tiếng hét tức giận giận dữ từ chỗ rẽ của hành lang truyền đến, rồi người cũng đi đến, Sở Tường Hùng bước ra, bất ngờ còn cả Sở Quy Thôn và Sở Mông đứng sau lưng anh nữa.
Ba người họ vừa nhận được điện thoại của Hứa Bành liền lập tức bỏ hết công việc xuống rồi nhanh chóng đến bệnh viện, nhưng không ngờ rằng vẫn chưa gặp được Lôi Lôi mà lại nghe thấy bí mật đáng sợ về thân thế thật sự của Lôi Lôi, tuy chân tướng vẫn chưa thể đưa ra kết luận chỉ vì lời nói phiến diện của Lâm Phiên Phiên được, nhưng nhìn phản ứng của Hứa Thịnh thì e là sự thật cũng đã được sáng tỏ rồi, nếu không phải cố gắng kiềm chế bản thân thì Sở Tường Hùng sớm đã cho một cú đấm lên cái mặt thiếu đòn kia của Hứa Thịnh rồi.
“Tường Hùng, mọi người… đều đến rồi.”
Lâm Phiên Phiên bước lại chỗ Sở Tường Hùng, không kìm được sự hối hận, sớm biết là Sở Tường Hùng sẽ nghe thấy lời cô nói thì ban nãy cô đã không ép sát Hứa Thịnh như vậy rồi.
Luôn cho rằng Lâm Phiên Phiên không dám để Sở Tường Hùng biết sự thật, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn biết rồi, suy cho cùng thì giấy cũng không bọc được lưa, haiz.
Hứa Thịnh vừa nhìn thấy đám người Sở Tường Hùng xuất hiện thì sắc mặt bỗng trở nên trắng bạch ra, đặc biệt là lúc đối mặt với khuôn mặt còn lạnh lùng hơn cả Sở Tường Hùng của Sở Quy Thôn thì trái tim anh ta cuối cùng cũng hoảng loạn, xem ra bọn họ đều đã nghe thấy hết những lời Lâm Phiên Phiên vừa nói rồi, làm sao đây, làm sao đây?
“Bác à, bác đừng tin lời người phụ nữ này nói, lần này cô ta quay lại chính là để trả thù chuyện năm xưa đấy, cô ta muốn khiến chúng ta không được yên ổn, lần này Lôi Lôi bị rắn cắn, sự việc thật kì lạ mà, sao rắn có thể ra hoạt động vào mùa này chứ, không cần đoán cũng biết rắn nhất định là do cô ta thả.” Hứa Thịnh lo lắng nhìn Sở Quy Thôn, khẩn thiết biện bạch: “Bác à, bác nhất định phải tin cháu, sao cháu có thể thông đồng lén lút qua lại với Mạc Tiểu Vang được cơ chứ, người phụ nữ tự ích kỉ vụ lợi tự cho mình là đúng như cô ta trước giờ đều là loại người cháu ghét nhất, còn cháu quan tâm đến Lôi Lôi đó là vì con bé là cháu nội của bác, cháu gái họ của cháu, cháu nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, cháu không thương nó thì thương ai đây, bác…”
Anh ta và Sở Tường Hùng sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với nhau rồi, anh ta biết rõ không thể nào cứu vãn được nữa, nhưng Sở Quy Thôn thì khác.
Từ trước đến giờ, Sở Quy Thôn luôn đối xử rất tốt với anh ta, hơn nữa cũng rất tin tưởng anh ta, có rất nhiều chuyện đều ngầm giao cho anh ta làm, cộng thêm việc anh ta từ nhỏ được Hứa Bành nuôi nấng, lớn lên cùng với Sở Tường Hùng, nên nhiều lúc Sở Quy Thôn thậm chí đã đối xử với anh ta như con ruột của mình, những năm này, ông ta còn quan tâm đến bệnh viện của anh ta hơn cả nhà họ Sở ấy, không đến nỗi vạn bất đắc dĩ thì anh ta thật sự không muốn mất đi cái cây to phù hộ này đâu.
Sở Quy Thôn giơ tay lên ngăn Hứa Thịnh tiếp tục nói lại, chỉ lạnh lùng nói ra mấy chữ: “Rốt cuộc có phải không, đi xét nghiệm DNA là biết.”
Hiển nhiên, lần này Sở Quy Thôn sẽ đứng về phía Lâm Phiên Phiên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.