Ánh mắt lạnh lùng và mỉa mai của Lâm Phiên Phiên lướt qua Mạc Tiểu Vang và Lâm Tinh Tinh rồi dừng lại trước các vị khách có mặt trong sảnh, cô đưa hai tay ra rồi nhướng mày hỏi, “Xin các vị hãy nhìn hai tay tôi.”
Mười ngón tay của Lâm Phiên Phiên thon dài, trắng nõn, khớp xương rất đều, là một đôi tay đẹp. Nhiều người đàn ông nhìn mà mê muội, trong mắt họ, bàn tay hay đôi chân đẹp đều có lực hấp dẫn ngang nhau. Song mọi người chỉ mải ngắm tay Lâm Phiên Phiên mà không hiểu ý của cô, ngoại trừ Giang Sa.
“Nhẫn của cô...” Giang Sa chỉ vào bàn tay trống không của Lâm Phiên Phiên, “Sao nhẫn của cô cũng không thấy đâu vậy?”
Nhờ Giang Sa nhắc nhở mà mọi người mới phát hiện chiếc nhẫn trên tay Lâm Phiên Phiên cũng đã biến mất.
Khi Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng xuất hiện, tất cả khách khứa đều chú ý đến bộ trang sức kim cương mà cô đeo giống y đúc bộ mà Lâm Tinh Tinh đeo. Hơn nữa khí chất của Lâm Phiên Phiên nổi bật hơn nên ai cũng nhớ rất kỹ.
“Không phải không thấy đâu, mà là...” Lâm Phiên Phiên chỉ tay vào chiếc nhẫn mà Lâm Tinh Tinh vừa đeo, “Chiếc nhẫn đó vốn là của tôi. Vừa rồi có một nhân viên phục vụ bất cẩn làm đổ rượu lên tay tôi, tôi vào toilet rửa tay nên tạm tháo ra cất trong túi xách. Không ngờ Lâm Tinh Tinh lại nói đó là nhẫn của cô ta. Rốt cuộc thì là ai trơ trẽn, ai dòm ngó đồ của người khác đây nhỉ? Tôi tin chắc rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281143/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.