Phiên Nhàn đứng dậy, vỗ vào vai Lâm Phiên Phiên đang kích động tới run rẩy, khẽ an ủi nói: “Được rồi, tất cả đều đã qua. Đây là một phần video và ảnh cuối cùng. Tớ trả nó cho cậu, muốn cậu tự tay hủy nó đi, loại bỏ tâm ma. Từ nay về sau, cậu hãy sống hạnh phúc!” Phiên Nhàn nói xong liền xoay người rời đi. Tiếp theo, chắc Lâm Phiên Phiên sẽ muốn ở một mình. Kích động qua đi, Lâm Phiên Phiên đã bình tĩnh lại. Cô không biết Phiên Nhàn rời đi lúc nào, chỉ nắm thật chặt thứ trong tay mình, im lặng một cách đáng sợ. Sau đó, cô lại mở ra túi tài liệu, từ từ lấy đồ bên trong ra... Đây chính là những tấm ảnh và video bị Hoắc Mạnh Lam quay lại lúc trước. Không thể nghi ngờ, trước khi mấy thứ này được đưa đến trong tay Sở Tường Hùng đã bị Phiên Nhàn đúng lúc chặn lại. Hoặc nói chính xác là Phiên Nhàn mượn thế lực của Dạ Thân Sinh chặn lại thành công. Thảo nào, hôm nay Sở Tường Hùng tìm đến cô vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Như vậy cũng tốt. Dù sao Táp Táp xuất hiện đã giúp cô hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh. Kết quả đã đạt được, mà cô có thể tiếp nhận lý do sau hơn. Chứ không phải để những thứ trong tay cô làm Sở Tường Hùng điên cuồng, suy sụp. Cuối cùng, cô vẫn muốn để lại những điều tốt đẹp cuối cùng ở trong lòng của anh! Lâm Phiên Phiên lấy chậu than ra, ném vào đó từng thứ đã khiến cô ngày đêm không được yên tâm trong suốt bốn năm qua, chỉ cần châm lửa, chúng sẽ bị đốt thành tro. Nhưng lúc châm lửa thì Lâm Phiên Phiên lại do dự. Hủy đi mấy thứ này tất nhiên có thể làm cho cô từ nay về sau yên lòng, chôn giấu được quá khứ, nhưng giữ lại cũng có tác dụng. Ví dụ như làm bằng chứng trước tòa, cho Hoắc Mạnh Lam thêm một tội nữa, khiến hắn ta vĩnh viễn không có ngày đổi đời... Sau khi Phiên Nhàn rời khỏi phòng của Lâm Phiên Phiên thì trở về phòng của mình. Cô ấy tưởng Dạ Thân Sinh sẽ ở trong phòng chờ mình, nhưng trong phòng chỉ có bộ quần áo của Dạ Thân Sinh sau khi tắm, nhưng không thấy người đâu. Xem ra tắm xong, anh ta đã đi rồi. Phiên Nhàn không thất vọng cũng không khổ sở. Nơi đây không phải là nước ngoài, nơi đây là khu vực thế lực xã hội đen của Dạ Thân Sinh tập trung, anh ta không thể ngày đêm quấn quít lấy mình, luôn xem mình là trung tâm của sự chú ý như ở nước ngoài. Như vậy cũng tốt, cuối cùng mình có thể yên tĩnh một chút. Nhưng tại sao mình đột nhiên cảm thấy gian phòng này thật trống trải, ngay cả trái tim cũng trống rỗng như vậy. Phiên Nhàn rót cho mình một ly rượu sâm banh và uống cạn, không muốn miệt mài theo đuổi vấn đề này nữa! Nhưng cô ấy không biết, vào giờ phút này Dạ Thân Sinh đang ở trong một phòng VIP cao cấp của câu lạc bộ Aisne. Lúc này không phải là giờ kinh doanh của Aisne nên bình thường sẽ không tiếp khách. Nhưng Dạ Thân Sinh là ngoại lệ. Bởi vì ông chủ thật sự của câu lạc bộ Aisne này chính là Dạ Thân Sinh. Đương nhiên, Dạ Thân Sinh sẽ không vô cớ tự mình đến đây. Lúc này, trừ anh ta ra, trong phòng còn có một người khác, thật bất ngờ đó là Sở Lý! “Tôi rất ngạc nhiên khi đột ngột nhận được lời mời của anh. Không biết anh hẹn tôi tới đây có chuyện gì quan trọng không? Dường như giữa chúng ta không có quan hệ gì.” Trên gương mặt Sở Lý vẫn lạnh lùng, tàn khốc, ngồi trước mặt bố già mafia như Dạ Thân Sinh, khí thế của anh ta hoàn toàn không thua kém. Đối với nhân vật lớn như Dạ Thân Sinh, Sở Lý đương nhiên sẽ không xa lạ, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt. “Trước đây không có quan hệ, nhưng bây giờ thì có.” Dạ Thân Sinh dựa lưng vào sô pha, đôi chân dài gác lên trên bàn với vẻ phóng túng. Anh ta cười, lạnh lùng nói: “Bởi vì, chúng ta có cùng một kẻ địch là Triệu Dân Thường.” Sở Lý khẽ run lên, lập tức, nói: “Tôi không rõ anh nói vậy là có ý gì?” Dạ Thân Sinh lắc đầu, nói: “Được rồi, anh không cần phải giả vờ ở trước mặt tôi làm gì. Ở thành phố B này, có vài bí mật mà Dạ Thân Sinh tôi muốn biết là điều rất đơn giản. Theo tôi được biết, bố mẹ anh đã quyết định sẽ gả em gái anh Sở Mộng cho Triệu Dân Thường vào tháng sau. Người yêu em gái tới mức ngốc ngếch như anh chẳng lẽ sẽ thật sự cam tâm tình nguyện, không muốn làm gì sao?” Vẻ mặt Sở Lý lập tức trở nên khó coi. Dạ Thân Sinh nói một câu đánh trúng điểm yếu của anh ta, khiến anh ta phẫn nộ. Nhưng không thể không thừa nhận, anh ta thật sự không cam lòng, đặc biệt không cam lòng. Thấy Sở Lý không nói lời nào, Dạ Thân Sinh nói tiếp: “Yêu một người thì phải dũng cảm ở cùng người đó. Cuộc đời con người chỉ có mấy chục năm trôi qua rất nhanh, những cái đạo đức, người đời, thân phận gì đó đều chỉ là mây bay. Con người sống, cần chú ý nhất chính là cảm giác. Đáng buồn nhất chính là kìm nén cảm giác. Nếu anh thật sự là một người đàn ông, vậy lấy ra khí phách đàn ông của mình ra. Nếu là của anh thì sẽ là của anh, cho dù ai cũng không được phép cướp đi.” Vài lời ngắn ngủi này đã thể hiện đầy đủ quan niệm cuộc sống và quan niệm về tình yêu của Dạ Thân Sinh. Giờ phút này, anh ta và Phiên Nhàn cũng phá tan trói buộc của đạo đức thế tục, đi theo con đường của mình mặc cho người khác nói gì. Sở Lý nghe xong, máu trong người liền sôi trào. Anh ta vẫn luôn muốn làm như lời Dạ Thân Sinh nói. Chỉ tiếc là khi thật sự đến giây phút quyết định, anh ta không sao đi được bước đầu tiên này. Bốn năm qua, Sở Mộng tiến lên bao nhiêu, anh ta lùi lại nhanh bấy nhiêu. Cho nên, Sở Mộng cuối cùng nản lòng nghe theo bố mẹ gả cho người khác. Cho dù đối phương là Triệu Dân Thường, kẻ nối tiếng trăng hoa, cô cũng không phản đối. Chỉ có anh ta biết, Sở Mộng đang cho anh ta một cơ hội cuối cùng, ép anh ta phải có quyết định. Hoặc là tới ngăn cản cô, dẫn cô đi. Hoặc là cô sẽ gả cho người khác, từ nay về sau anh ta chỉ là người qua đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]