“Cô...”
Ngón tay Mạc Tiểu Vang run rẩy chỉ vào Lâm Phiên Phiên, hồi lâu mới nghi ngờ nói: “... Lâm Phiên Phiên?”
Bốn năm sau, Lâm Phiên Phiên đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô ta liếc mắt vẫn nhận ra được.
Lâm Phiên Phiên chậm rãi đứng lên, xoay người và giơ tay tát mạnh vào gương mặt đang kinh ngạc của Mạc Tiểu Vang. Tất cả động tác được thực hiện lưu loát. Sau đó, cô lạnh lùng mắng: “Đê tiện!”
Mạc Tiểu Vang bối rối, che má trái bị đánh đau!
Ngay sau đó, cô ta nổi giận.
“Cô dám đánh tôi, tôi... A...”
“Không biết xấu hổ!”
Mạc Tiểu Vang còn chưa nói xong, Lâm Phiên Phiên đã tát mạnh vào má phải của cô ta.
Mạc Tiểu Vang hoàn toàn bối rối.
Cô ta tự nhiên lại bị Lâm Phiên Phiên tát hai lần liên tiếp, bảo cô ta làm sao có thể nuốt được cơn giận này chứ? Hai mắt Mạc Tiểu Vang trở nên hung ác, cô ta hét một tiếng chói tai, nhào về phía Lâm Phiên Phiên.
Đáng tiếc, cô ta muốn cắn xé Lâm Phiên Phiên giống như một người đàn bà chanh chua, nhưng Lâm Phiên Phiên lại không nghĩ như vậy. Việc khẩn cấp trước mắt là Sở Tường Hùng trên giường.
Thế nên Lâm Phiên Phiên lười dây dưa với cô ta, chân bước qua và hơi nghiêng người. Nhân lúc Mạc Tiểu Vang lướt qua bên cạnh, một tay cô nắm lấy mái tóc xoăn của cô ta, sau đó ấn đầu và lên gối. “Cốp” một tiếng, trán của Mạc Tiểu Vang bị đầu gối của Lâm Phiên Phiên đập trúng.
“A...”
Tiếng kêu này thật sự thảm thiết, Mạc Tiểu Vang bị Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281100/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.