Sở Quy Thôn đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì nhíu mày, nhưng không hề khuyên can câu nào. Kết quả, Lâm Tinh Tinh thật sự bị Giang Sa đẩy ra khỏi nhà họ Mạc. Ầm một tiếng, cửa lớn đã đóng cửa và nhốt cô ta ở ngoài cửa.
Lâm Tinh Tinh rất tức giận. Cô ta lớn như vậy, từ trước tới giờ, đến mẹ ruột của cô ta là Lý Mịch Hương cũng chưa từng đánh cô ta đâu. Nhưng cô ta không dám nổi giận với Giang Sa. Bây giờ cô ta bị Giang Sa đuổi ra khỏi nhà, trong lòng vừa tức vừa sợ, cũng rất hoảng loạn.
Mà nãy giờ Sở Quy Thôn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mới móc từ trong ví ra một tấm thẻ vàng và đưa cho Lâm Tinh Tinh, giọng điệu không được tự nhiên nói: “Cô cầm tấm thẻ này mà dùng. Bây giờ mẹ cô đang nổi nóng, cô tới khách sạn ở vài ngày đã. Tôi đi trước đây.”
Lâm Tinh Tinh lập tức nhận lấy, trên gương mặt đã sưng lên cười rất vui vẻ: “Cảm ơn... bố!”
Lâm Tinh Tinh dừng lại một lát, vẫn gọi một tiếng bố rất ngọt ngào. Dù sao bây giờ Giang Sa cũng không ở đây.
Sở Quy Thôn lại nhíu mày, im lặng một lúc mới nói: “Về sau không nên gọi tôi như vậy, trước mặt người khác hay không cũng không thể. Tôi… không muốn làm đề tài cho mọi người bàn tán.”
Lâm Tinh Tinh bị người ta thờ ơ xa lánh, dù da mặt dày cũng không tránh khỏi trắng bệch.
Sở Quy Thôn không muốn nói nhiều, xoay người lên xe mình và rời đi. Ông ta về chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281096/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.