“Cậu… cậu điên rồi, càng nói càng quá đáng, buông tôi ra!”
Lâm Phiên Phiên biết cô không thể dùng vẻ mặt ôn hòa ôn tồn nói chuyện với Mạc Tiên Lầu được nữa, nếu không mọi chuyện sẽ thực sự phiền toái, gạt tay Mạc Tiên Lầu ra, Lâm Phiên Phiên mở cửa xe nhảy xuống, sau đó quay đầu lại nói với Mạc Tiên Lầu: “Tôi không biết từ khi nào cậu lại nổi lên ý nghĩ như vậy với tôi, nhưng tôi khuyên cậu vẫn nên sớm dập tắt ý nghĩ này đi thì hơn, tôi và cậu vĩnh viễn không thể nào, còn nguyên nhân thì sau này cậu sẽ biết, hơn nữa, dù không tồn tại nguyên nhân này, cậu cũng sẽ không trở thành đối tượng để tôi lựa chọn.”
Nói xong, Lâm Phiên Phiên chạy cách xa xe của Mạc Tiên Lầu.
Mạc Tiên Lầu xuống xe, buồn bã nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Lâm Phiên Phiên, đầu ngón tay cầm cửa xe vì dùng sức nắm chặt mà có hơi chút tái nhợt, ngực giống như bị dao nhỏ hung hăng xẹt qua, nỗi bi thương của Mạc Tiên Lầu giống như lá phong đỏ rơi đầy đất trong mùa thu vậy.
Biết rõ kết quả, cậu vẫn còn từng bước rơi vào tay giặc.
Trái tim phiêu bạt nhiều năm như vậy, thì ra cũng không phải là cậu muốn cập bờ là có thể cập bờ, hoặc là đây chính là cái giá của những năm bất cần đời của cậu.
Mạc Tiên Lầu không đuổi theo nữa, câu kia của Lâm Phiên Phiên: tôi và cậu, vĩnh viễn không thể nào, thật sự là khiến cậu lạnh thấu tim, lần này, là cậu tự rước lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281069/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.