Chương trước
Chương sau
Sau khi cùng Hứa Thịnh ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phiếu cùng đầu tư dụng cụ chữa trị, Lâm Phiên Phiên nói với Hứa Thịnh muốn hắn giữ bí mật thân phận của cô, đừng nói chuyện cô đã quay về cho Mạc Tiểu Vang cùng Hoắc Mạnh Lam biết, bởi vì, khi cô muốn khi bọn họ biết, cô sẽ tự hiện thân.
Tuy hợp đồng đã được ký kết, nhưng đồ đạc vẫn chưa thực sự đến tay, đương nhiên Hứa Thịnh đồng ý ngay lập tức, hơn nữa đứng ở góc độ của hắn, quả thực hắn cũng không có lý do giúp đỡ Mạc Tiểu Vang cùng Hoắc Mạnh Lam, từ trước hắn và hai người này chỉ có quan hệ lợi dụng cùng có lợi cho nhau.
Mà khi Lâm Phiên Phiên cùng Hứa Thịnh ở bên này đàm phán, ở một gian phòng khách bên cạnh, Hàn Phiêu và Sở Tường Hùng ngồi đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn đi bốn phía.
“Nói cho tôi biết, năm đó vì sao cô ấy phải rời đi?”
Sở Tường Hùng mắt sáng như đuốc nhìn Hàn Phiêu, hỏi ra nghi hoặc trong mấy năm nay vẫn không sao hiểu được trong lòng anh.
Hàn Phiêu vừa nghe thấy, không nhịn được lắc đầu, cười khẩy nói: “Là người bạn trai thân mật nhất của cô ấy khi đó, đến bây giờ anh vẫn không biết rốt cuộc vì sao cô ấy phải rời đi, Sở Tường Hùng, anh quả thực không phải chỉ thất bại bình thường thôi đâu.”
“Nói cho tôi biết!”
Hai tay Sở Tường Hùng nắm chặt, sự châm chọc của Hàn Phiêu khiến anh rất tức giận, nhưng hết lần này đến lần khác lại là sự thật.
“Muốn biết, tự đi hỏi Phiên Phiên đi, tôi và anh, không có lời nào để nói hết.”
Hàn Phiêu tức giận trở về.
Sở Tường Hùng giận dữ, thế nhưng lại không thể làm gì, trước kia, lần đầu chạm mặt, anh cùng Hàn Phiêu vì Lâm Phiên Phiên mà đánh một trận, mối quan hệ giữa hai người cũng từ đó mà cứng ngắc.
“Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, hiện tại cô ấy đã trở về, cô ấy vẫn sẽ là người phụ nữ của Sở Tường Hùng tôi.”
Hàn Phiêu cười khẽ một tiếng: “Vậy sao, thị trưởng Sở dường như đã quên, anh đã có gia đình có vợ có con gái, thử hỏi, anh còn có thể lấy gì ra để giữ Phiên Phiên lại?”
“Chuyện này không cần anh quan tâm, chuyện của tôi tự tôi rõ ràng nhất.”
Sở Tường Hùng lạnh lùng ngước mắt nhìn Hàn Phiêu: “Cho dù có nói thế nào cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh mấy năm này vẫn luôn chăm sóc Phiên Phiên, cũng cảm ơn anh đã mang cô ấy trở về bên cạnh tôi.”
“Lời cảm ơn của anh có phần quá sớm rồi, huống hồ tôi căn bản không cần anh đến cảm ơn, tôi yêu cô ấy, hết thảy tôi đều nguyện ý tốt với cô ấy...”
Hai người ngồi đang đối chọi gay gắt, lúc này Lâm Phiên Phiên cũng vừa hay nói xong mọi chuyện xuất hiện ở cửa.
“Phong, em đàm phán xong rồi, chúng ta có thể đi được rồi.”
Lâm Phiên Phiên đứng ở ngoài cửa, dịu dàng nói.
Hai người đàn ông vốn đang đụng chạm bắn lửa tung tóe đồng loạt quat đầu nhìn về phía Lâm Phiên Phiên, không nhịn được mà nhất thời thất thần.
Sau đó ba người ra khỏi bện viện Tiên Phong.
Sở Tường Hùng vốn muốn dẫn Lâm Phiên Phiên đi tham quan ngành ẩm thực, lại bị Lâm Phiên Phiên từ chối: “Công việc hôm nay dừng ở đây, chúng tôi còn có chuyện khác, thị trưởng Sở cứ tự nhiên nhé.”
Nói xong, tùy ý đón một chiếc xem sau đó cùng Hàn Phiêu lên xe, bảo xe rời đi, trực tiếp bỏ rơi Sở Tường Hùng ở cổng bệnh viện.
Sở Tường Hùng bị bỏ rơi tức giận ném áo khoác trong tay xuống đất, nới lỏng cà vạt, muốn ngồi vào xe mình đuổi theo.
Lúc này, Hứa Thịnh vẫn luôn đứng cách đó không xa đi tới gọi Sở Tường Hùng, nói: “Không cần đuổi theo, cậu còn không thấy rõ sao, Lâm Phiên Phiên của hiện tại đã không phải là Lâm Phiên Phiên trước kia nữa rồi, cô ấy của hiện tại nói một không nói hai, nói được làm được, bén nhọn sắc bén, sau này cậu phải cẩn thận.”
Sở Tường Hùng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hứa Thịnh, bất ngờ hỏi: “Vừa rồi hai người nói gì vậy? Vì sao không để tôi theo vào?”
Hứa Thịnh bị hỏi thì ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Cũng không có gì, chỉ là vấn đề liên quan đến việc đầu tư dụng cụ y tế, tôi cùng cô ấy ngoại trừ chuyện này còn có thể nói gì, câu hỏi này của cậu thực kỳ lạ.”
“Vậy sao?”
Sở Tường Hùng bán tín bán nghi, không biết vì sao, anh đột nhiên cảm thấy hôm nay Hứa Thịnh có chút không bình thường, dường như có chuyện giấu anh, có thể là vì Lâm Phiên Phiên trở về khiến anh quá mẫn cảm rồi, Sở Tường Hùng lắc đầu, xua đi nghi hoặc trong lòng đối với người anh em của mình.
Hứa Thịnh đặt tay lên bả vai của Sở Tường Hùng, cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chắc hẳn cậu vẫn chưa ăn sáng đi, tôi mời cậu, đi thôi!”
Nói xong, không nói thêm gì liền kéo Sở Tường Hùng vào trong bệnh viện.
Đối với Hứa Thịnh hiện tại mà nói, điều hắn lo lắng nhất chính là Lâm Phiên Phiên sẽ nói chân tướng mọi chuyện trước kia cho Sở Tường Hùng, cho nên, nếu có thể ngăn cản được Lâm Phiên Phiên cùng Sở Tường Hùng ở bên nhau, hắn sẽ tận lực ngăn cản.
Chuyển cảnh!
Trong xe, Lâm Phiên Phiên lấy giấy chuyển nhượng cổ phần Phàm Thanh vừa mới ký cùng Hứa Thịnh đưa cho Hàn Phiêu xem qua.
Sau khi Hàn Phiêu xem xong, cười nói: “Thuận lợi hơn so với dự tính, hiện tại trong tay chúng ta đã có 42% cổ phần của Phàm Thanh, công ty của Hoắc Mạnh Lam đã rơi gần một nửa vào tay chúng ta rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.