“Nhờ phúc của anh, bây giờ bệnh của tôi đã được chữa trị triệt để, đối với một số chuyện trước kia, tôi chỉ có càng nhớ càng rõ ràng, tuyệt đối không xuất hiện ảo giác, trắng đen lẫn lộn.”
Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng dựa về phía sau, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Sao vậy, viện trưởng Hứa quan tâm bệnh tình của tôi như vậy, có phải là lo tôi sẽ quên anh hay không, quên đi ngày đó Lâm Phiên Phiên tôi bị người của bệnh viện anh đẩy vào phòng phẫu thuật nằm trên chiếc giường phẫu thuật lạnh lẽo như thế nào, mà sau đó anh lại có thể nói với Sở Tường Hùng rằng đứa con của tôi là do tôi tâm tình bất ổn mà ngoài ý muốn mất đi, viện trưởng Hứa, thủ đoạn đổi trắng thay đen, phải trái lẫn lộn của anh quả thực không phải là cao minh bình thường, khiến Lâm Phiên Phiên tôi đến hôm nay vẫn khắc cốt ghi tâm, không dám quên!”
Ngày đó, cô vùng vẫy, cô khẩn cầu, cô kêu khóc, cô sợ hãi như vậy, bất lực như thế, hy vọng bọn họ có thể phát chút từ bi tha cho cô, nhưng không hề, tất cả mọi người ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn cô, bọn họ còn lạnh lùng hơn bất cứ dụng cụ nào trong phòng phẫu thuật, cô vĩnh viễn không quên được ngày đó.
Lời nói của Lâm Phiên Phiên, lập tức khiến sắc mặt của Hứa Thịnh tái xanh, mười ngón tay dưới ống tay áo nhéo chặt vào nhau, ngày đó Mạc Tiểu Vang đem kế hoạch hãm hại Lâm Phiên Phiên bàn bạc với hắn, hắn biết, mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281031/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.