Mạc Tiểu Vang không chút khách khí, lạnh lùng trả lời: “Con gái con con muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng, ai bảo cha nó xưa nay mặc kệ nó, nếu ngay cả con cũng mặc kệ nó thì lúc đó nó mới là thật sự đáng thương!”
Sở Quy Thôn ngồi ở vị trí chủ bữa ăn cũng không nhịn được nữa, nói: “Tiểu Vang con ồn ào đủ chưa, Tường Hùng chỉ chưa về một tối thôi, đàn ông mà, đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng, con thân là vợ nó hẳn nên thông cảm mới đúng, bụng dạ nhỏ nhen như vậy, nào giống một tiểu thư khuê các?”
Lời của Sở Quy Thôn, nói là bề trên dạy dỗ bề dưới tuyệt không coi là nặng nề, nhưng Mạc Tiểu Vang kiêu ngạo như vậy sao chịu được nửa lời phê bình của người khác đối với mình, hừ một tiếng đứng lên, tức giận nói: “Cha, cha quá thiên vị rồi đấy, Sở Tường Hùng cả đêm không về, rõ ràng là anh ấy sai, bây giờ cha lại chỉ trích ngược lại con, cha đừng quên ngày đó là Sở gia xin cưới Mạc Tiểu Vang con.”
Mạc Tiểu Vang không đề cập tới “ngày đó” thì còn yên, cô ta vừa nhắc tới chuyện này, mặt Sở Quy Thôn lập tức tối sầm lại: “Ngày đó? Cô còn dám ở đây đề cập với tôi “ngày đó”? Mạc Tiểu Vang, cô phải biết rằng bây giờ cô còn có thể yên ổn đứng ở Sở gia, làm con dâu của Sở Quy Thôn tôi hoàn toàn là bởi vì Lôi Lôi, nếu không phải vì Lôi Lôi còn quá nhỏ không thể không có mẹ, tôi đã sớm đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281028/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.