“Tôi biết mà, cô sẽ chấp nhận lời mời của tôi.”
Vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, người đàn ông trung niên đã nhếch mày tỏ vẻ đắc ý, ông ta nói tiếng Trung bằng giọng lơ lớ.
Lâm Phiên Phiên nhíu mày, nói: “Ông là ai?”
Tất nhiên, Lâm Phiên Phiên đáp lại bằng tiếng Anh. Bốn năm qua, vì để trốn tránh ba nhà Sở, Hứa, Mạc, Lâm Phiên Phiên đã chuyển đến rất nhiều quốc gia, thu hoạch lớn nhất là cô đã học được nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, mà Tiếng Anh cũng chỉ là một trong số đó.
Người đàn ông sững lại một lúc, sắc mặt có chút khó coi, lại không thể dùng tiếng Trung ít ỏi của mình để diễn đạt nên trực tiếp nói bằng tiếng Anh: “Người nhân viên kia không nói gì về tôi với cô sao? Lẽ nào anh ta đã nuốt 8000 tiền bo mà tôi đưa cho cô rồi sao?”
Lâm Phiên Phiên nghĩ một lúc, sau đó cười khẽ trả lời: “ Tiền bo thì tôi nhận được rồi, ông đừng nghĩ người khác hèn hạ như vậy.”
Lúc vào hậu trường, mấy nhân viên đã nói với cô người nào tặng hoa gì và tiền bo là bao nhiêu. Có điều cô chỉ quan tâm đến tiền bo, còn hoa và danh thiếp cô cũng không có nhìn đến, bởi vì những người đó không phải là style của cô, do vậy cô cũng không có hứng thú để quan tâm.
Người đàn ông trung niên bị Lâm Phiên Phiên nói như vậy thì sắc mặt có chút khó coi. Thật ra vừa nãy ông nghĩ như vậy có chút “lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử”, tuy nhiên, Lâm Phiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1281016/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.