“Một….cô gái rất tốt.”
Hứa Thịnh nghĩ một lúc lâu, cũng chỉ nghĩ được cụm từ “rất tốt”để hình dung Lâm Phiên Phiên, bởi vì có những người phụ nữ vì quá tốt đẹp, mà lại chẳng có từ nào để có thể hình dung họ.
Đầu kia, người phụ nữ khinh thường cười nhạo: “Tốt đến đâu cơ chứ? Gia thế còn hùng hậu hơn Mạc Tiểu Vang tôi sao?”
“Không, cô ấy xuất thân nông thôn.”
“Vậy lẽ nào đẹp hơn Mạc Tiểu Vang tôi?”
“Ừm…Cô ấy không phải kiểu diễm lệ mà vừa nhìn sẽ khiến người ta trầm trồ khen ngợi như cô.”
Nhưng cô ấy lại có vẻ đẹp tiềm ẩn như một vò rượu ngon, càng thưởng thức càng khiến bạn cảm thấy đẹp, đẹp đến không sao tả xiết.
Đương nhiên câu sau Hứa Thịnh sẽ không nói ra, làm một tay già đời từng lưu luyến phong nguyệt, hắn hiểu rất rõ rằng, trước mặt một người phụ nữ, tuyệt đối không thể khen người phụ nữ khác đẹp hơn cô ta.
“Vậy cô ta có cái gì mà đòi giành Tường Hùng với tôi?”
Giọng nói Mạc Tiểu Vang trở nên bén nhọn.
Hứa Thịnh lắc đầu: “Tiểu Vang, cô nói thế là sai rồi, không phải cô ấy giành Sở Tường Hùng với cô, mà là cô nhường Sở Tường Hùng cho cô ấy. Cô đi du học cũng đã 4 năm rồi, có tìm được người vừa ý không?”
“Không có.”
Mạc Tiểu Vang buồn bực trả lời, cô cũng không phải không có người yêu, chỉ là những người đó chẳng có ai sánh được với Sở Tường Hùng, không phải gia thế không hùng hậu bằng nhà họ Sở, thì cũng là vẻ ngoài không xuất sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lang-lo-tinh-yeu-xau/1280966/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.