Lâm Phiên Phiên muốn ngăn cản th́ đă không kịp nữa, Sở Tường Hùng đã hét lên. Trong khi đang tận hưởng những giây phút ngọt ngào Lâm Sương Sương và Hắc Tiêu nghe thấy có người đang gọi tên mình, tức thì nét mặt hai người đột ngột thay đổi, ngẩng đầu nhìn theo hướng mà giọng nói phát ra, liền nhìn thấy Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng đang đứng trên đỉnh núi. “ Hắc Tiêu, bây giờ phải làm thế nào, mau đi ra đi” Khuôn mặt của cô bỗng trở nên nhợt nhạt, xoay người một cái là sẽ ra khỏi người Hắc Tiêu. Hắc Tiêu nhanh chóng giữ chặt phần eo của Sương Sương, khuôn mặt cô đỏ ửng "Chị ơi, không kịp nữa rồi, đừng cử động, chỉ cần nhúc nhích một cái là sẽ bị bọn họ sẽ phát hiện ra ngay, chị cứ giả vờ như mình không làm gì cả." Ngay lập tức, thúc con ngựa một cái thật mạnh, tăng tốc độ, đồng thời hắng giọng hét lên nói với Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên: "Tôi đang dạy chị Sương Sương cưỡi ngựa, con ngựa phi nhanh quá, quả thực là không thể dừng lại, nên chúng tôi về trước nhé. " Vừa dứt câu, cả người và ngựa phi nước đại vụt qua dưới chân Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên. Lâm Sương Sương cúi thấp mặt xuống không dám nhìn Lâm Phiên Phiên, lúc con ngựa vụt qua dưới chân Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên, mặt cô đỏ bừng như không còn giọt máu. Cưỡi ngựa phi qua mặt người bạn tốt nhất của mình trong tư thế ấy, xấu hổ đến muốn chết. Nhìn theo bóng Lâm Sương Sương và Hắc Tiêu vội vã rời đi, Lâm Phiên Phiên trừng mắt tức giận nhìn Sở Tường Hùng, liền quay lưng đi về phía bên trong ngọn núi. "Bảo bối sao vậy, sao tự nhiên lại giận ngược anh rồi?" Sở Tường Hùng chột dạ, bước di thật nhanh để theo kịp Lâm Phiên Phiên. Lâm Phiên Phiên dừng bước, giọng nói đầy giận dữ: "Tường Hùng, giờ em biết phải nói gì với anh đây, cho dù Sương Sương và Hắc Tiêu có làm gì, anh cũng không nên cố tình phá bọn họ, anh làm như thế Sương Sương khó xử thế nào anh có biết không? Cô ấy là bạn của em, làm cô ấy mất mặt cũng như làm em mất mặt, anh làm như thế, làm nhục Sương Sương, cũng là làm nhục em, bây giờ em...thực sự thấy rất ghét anh ". Sở Tường Hùng nghe thấy vậy, biết đã gây ra sai lầm lớn, vội vàng giữ chặt Lâm Phiên Phiên dỗ ngọt: "Bảo bối, bảo bối, đừng thế mà, anh biết anh sai rồi, anh chỉ đùa chút thôi..." " Làm gì có ai đùa kiểu như thế, tại sao anh lại không quan tâm đến cảm xúc của người khác, đừng có ôm em, buông em ra." Lần này Lâm Phiên Phiên thực sự rất tức giận. Sở Tường Hùng chưa bao giờ thấy một người bình thường dịu dàng ấm áp như Lâm Phiên Phiên lại hung dữ với anh đến thế, trước đây, chỉ cần ôm cô ấy dỗ ngọt vài câu là cô ấy sẽ ở yên trong lòng ngoan ngoãn như con mèo con. Nhưng lần này, lẽ nào thực sự trò đùa của anh đã đi quá xa? "Bảo bối, có phải em đang giận Lâm Sương Sương không?" Lâm Tường Hùng nghĩ kĩ lại có lẽ đây là khả năng lớn nhất. "Em..." Lâm Phiên Phiên muốn phủ định, nhưng nửa chừng, lại không nói ra nữa, đúng vậy, Sở Tường Hùng quả thực cũng không gây ra chuyện tày trời gì, sao phải tức giận với anh ấy như thế làm gì, thì ra, người thực sự làm cô ấy tức giận chính là... Lâm Sương Sương. Nghĩ lại cảnh lúc nãy Lâm Sương Sương và Hắc Tiêu dính chặt lấy nhau trên lưng ngựa, Lâm Phiên Phiên đột nhiên không còn chút sức lực nào để tranh luận với Sở Tường Hùng, thần sắc bỗng tối sầm lại lí nhí nói: "Sao Sương Sương lại trở nên như thế? Trước đây cô ấy không như thế, trước đây lúc còn đi họccô ấy đã từng rất xứng đôi với Hàn Phiêu, nhưng sau này cô ấy lại đem lòng yêu Triệu Dân Thường. Bây giờ... cô ấy lại cùng với Hắc Tiêu, cô ấy.. Sở Tường Hùng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào chiếc áo gi lê của Lâm Phiên Phiên, thì thầm nói: "Xã hội này phức tạp và bẩn thỉu hơn em nghĩ nhiều, có rất nhiều người dù cho cuộc sống khó khăn nhưng không hề bị biến chất, nhưng cũng có một số người đã dần dần đánh mất chính ḿnh. Lâm Sương Sương không phải người con gái xấu, nhưng cô đã tự hủy hoại đi cuộc sống của chính ḿnh. Em nói cô ấy với Hàn Phiêu rất xứng đôi, anh thấy đây chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ sợ rằng từ trước đến giờ người Hàn Phiêu yêu không phải là Lâm Sương Sương, còn cái thằng khốn Triệu Dân Thường, cậy có ít tiền đi chơi gái khắp nơi, Lâm Sương Sương yêu anh ta chẳng khác gì tự tìm đường chết. Mặc dù bây giờ cô ấy ở bên Hắc Tiêu, anh lại cảm thấy chẳng có gì là không ổn cả, Hắc Tiêu mặc dù là chỉ là một chàng trai vùng rừng núi nhưng con người cậu ấy chân thật giản dị, còn đáng tin cậy hơn những người đàn ông ở trên thành phố,hơn nữa trông cũng ưa nhìn. Vì vậy, nếu như thực sự nghĩ cho Sương Sương, thì nên khuyên cô ấy dứt khoát ở bên cạnh Hắc Tiêu, như thế, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc. ” Lâm Phiên Phiên nghe thấy vậy ngước mắt lên nhìn Sở Tường Hùng, suy nghĩ cẩn thận, lời của Sở Tường Hùng không phải không có lý. Tức thì, cô lắc đầu,nói: “Để Sương Sương ở bên cạnh Hắc Tiêu? Sao có thể như thế được? Không thể được. Sương Sương có lý tưởng và hoài bão của riêng mình, sao cô ấy có thể cam tâm sống với Hắc Tiêu ở nơi vùng núi hẻo lánh này. ". Sở Tường Hùng nhún vai "Cuộc sống vô thường, có rất nhiều việc thay đổi khôn lường, nói không chừng có thể một ngày nào đó, Lâm Sương Sương sẽ nghĩ thông suốt. Bảo bối, được rồi, chúng ta đừng nói về cô ấy nữa, cuộc sống của cô ấy thì cô ấy tự lựa chọn, dù chúng ta có là gì thì cũng không thể giúp cô ấy làm chủ được, không phải em nói muốn đi hái nấm sao, tiếp tục thôi! ” Lâm Phiên Phiên được Sở Tường Hùng nhắc nhở, cô nhíu mày gật gật đầu, bắt đầu tìm kiếm nấm ở trước mặt. Sở Tường Hùng đi theo phía sau, trong lòng lại cuồn cuộn cảnh Lâm Sương Sương và Hắc Tiêu điên cuồng trên lưng ngựa, càng thêm tức giận, anh cũng muốn cùng Lâm Phiên Phiên chơi những trò đầy kích thích, chỉ đáng tiếc là, Lâm Phiên Phiên bảo thủ đến tận xương tủy, cái này không thể chỉ ngày một ngày hai mà thay đổi được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]