Chương trước
Chương sau
Trước kia anh ấy đã từng đến Tường Hùng Đàm một vài lần, cũng chưa từng gặp bầy sói hoang nào nhiều như thế này, hôm nay không biết rốt cuộc là làm sao?
Thật kỳ lạ!
Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương mặt sớm đã cắt không ra một giọt máu.
Bốn người bảo vệ liền cầm cây súng trường đeo bên lưng quần kết hợp lại với nhau.
Những chàng trai của thôn Ôn Ôn cũng đang đứng trước sự đe doạ của kẻ thù.
Hắc Tiêu ân thầm đi đến bên cạnh Lâm Sương Sương, cho dù cô ấy đối với anh ta không hề có một chút cảm tình, anh cũng muốn được bảo vệ cô.
Tất cả mọi người đều đang rất lo lắng và sẵn sàng chiến đấu, chỉ đợi Triệu Dân Thường hạ lệnh, bọn họ sẽ cùng bầy sói chiến đấu một trận sống còn, mọi người đều đã gươm súng sẵn sàng,tình hình hết sức căng thẳng.
Nhưng không ai chú ý đến, phía trên một cái cây lớn ở phía sau bầy sói, ẩn náu một đôi mắt u ám, đôi mắt đầy nham hiểm và cay độc, đương nhiên đôi mắt này không phải của sói, mà là mắt của con người.
Người này chính là Tam Mận Từ
Triệu Dân Thường đi đến chỗ Lưu Từ Nhi, phá tan giấc mộng đẹp của anh ta trong nhiều năm nay, Sự hận thù của Tam Mận Từ đối với Triệu Dân Thường đã đi sâu vào máu, hận đến xương tuỷ, chỉ hận không được xả thịt, lột da, uống máu của Triệu Dân Thường, sự hận thù mãnh liệt đó lan đến cả Lâm Phiên Phiên, Lâm Sương Sương, Hàn Phiêu và bốn người bảo vệ đến từ thành phố giống như Triệu Dân Thường.
Đúng vậy, Tam Mận Từ không những muốn Triệu Dân Thường phải chết, lần này tất cả những người đến từ thành phố, anh ta muốn bọn họ đều phải chết, chết không toàn thây.
Vì vậy, đêm hôm qua sau khi rời khỏi ngôi làng búp bê, suốt đêm anh ta không về, chỉ vào sâu trong núi tìm kiếm hang sói.
Anh ta có cách để dụ bầy sói ra ngoài, sau đó để chúng tụ lại một chỗ, cuối cùng điều khiển chúng đi về hướng và nơi mà anh muốn.
Chính là lúc này!
“Giết!”
Nhìn vào hàng trăm con sói dữ tợn trước mắt, Triệu Dân Thường cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chiếc ghế êm ái của mình, nhìn chăm chú, và hạ lệnh xuống.
“Ầm ầm ầm!
“Vù vù vù!”
Đột nhiên, tiếng súng và cơn mưa mũi tên hướng lên trên đầu của hàng trăm con sói.
Thật không may, sự chênh lệch về số lượng giữa hai bên quá lớn, về phía Triệu Dân Thường tuy rằng có súng và mũi tên nhưng lại không đến 20 người tham gia vào trận chiến. Lúc đó không thể nào đấu lại với nhiều sói dữ như vậy, thêm nữa bầy sói chạy rất nhanh, tuy rằng đã chết một số, nhưng chỉ trong chớp mắt, bầy sói đã đứng hết trước mặt mọi người.
“Chạy nhanh!”
Hắc Tiêu gào thét lên, chạy đến nhấc vai của Lâm Sương Sương lên, chạy về phía bên trái để thoát khỏi sự bao vây giống như đêm hôm qua, chạy trốn đến nơi không có bầy sói hung dữ đó.
Lúc này chỉ có chạy, bầy sói quá đông, nếu không chạy thoát chỉ có một con đường chết.
Ngay bây giờ, mọi người giúp đỡ nhau thoát thân, bốn người vệ sĩ bảo vệ Triệu Dân Thường, những người khoẻ mạnh trong thôn thì bảo vệ trưởng thôn Lưu Đà Hàn, Hàn Phiêu cõng Lâm Phiên Phiên, họ dồn dập chạy bốn xung quanh để tìm đường thoát.
Sự bao vây của bầy sói ngay lập tức bị phân tán, những con sói cũng bắt đầu lan ra để đuổi theo mọi người, đây cũng là hình thức nguỵ trang để làm suy yếu sức mạnh của bầy sói.
Vì thế mọi người bắt đầu chạy, vừa chạy vừa giết.
Chỉ có Hàn Phiêu và Lâm Phiên Phiên, vì trên người Hàn Phiêu không có vũ khí, đừng nói đến súng, ngay cả dao cũng không có, ngoài cõng Lâm Phiên Phiên chạy thoát, đến một chút sức lực phản kháng lại cũng không.
May mà Hàn Phiêu là một bậc thầy Taekwondo,thân thể cực kì nhạy bén, một lúc sau đàn sói cũng không thể đuôi theo anh ấy,nhưng trên người Hàn Phiêu còn cõng Lâm Phiên Phiên nên sức lực ngày càng suy yếu, mà đằng sau đàn sói đang đuổi đến rất gần, điên cuồng vây bắt.
“Hàn Phiêu, Anh…. Thả em xuống đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ mất mạng đó.”
Nhìn bầy sói phía sau ngày càng đến gần, giọng nói của Lâm Phiên Phiên run lên.
Cô ấy biết, nếu như không vì cõng cô, Hàn Phiêu sớm đã chạy thoát rồi. Nếu nhất định phải chết thì một người chết còn hơn hai người chết.
Những ngày qua cô ấy đã được Hàn Phiêu giúp đỡ không biết bao nhiêu lần. Cô ấy không thể khiến người ta vì cô mà mất mạng được nữa.
“Đồ ngốc, quên những lời anh vừa nói rồi sao, câu này không phải là nói đùa.” Hàn Phiêu nói với ngữ khí có chút tức giận.
Trước mắt bắt đầu tìm xung quanh xem có chỗ nào trốn không, cuối cùng, sau một phiến đá không xa, tìm thấy một hang động, có điều phía trước bị chắn bởi một hồ nước nhỏ. May mà nước hồ không sâu, có thể nhìn thấy cả đá ở dưới đáy hồ, Hàn Phiêu lặng lẽ suy đoán, độ sâu không quá một mét.
Không còn do dự, Hàn Phiêu dùng chút sức lực cuối cùng cõng Lâm Phiên Phiên băng qua cái hồ. Cõng Lâm Phiên Phiên vào trong hang động. Còn mình lại đi nhặt một vỏ cây chắn ngang động.
Rất nhanh, bầy sói đã đuổi đến nơi, điên cuồng lao vào, nhưng đáng tiếc lúc này Hàn Phiêu đang ở địa hình có lợi, bọn chúng không có cách nào tiến tới, lại còn bị Hàn Phiêu quật cho mấy roi thật đau.
Cuối cùng, hai bên dừng đối chọi với nhau
Hàn Phiêu bảo vệ không cho bầy sói bước vào động nửa bước. Bầy sói canh bên ngoài không cho Hàn Phiêu bước ra ngoài một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.