Chương trước
Chương sau
Tin tức Triệu Dân Thường đến để thị sát dường như đã sớm được thông báo đến thôn Ôn Ôn, bởi vì trưởng thôn Lưu Đà Hàn từ sáng sớm đã đưa ba bốn thanh niên trai tráng vào làng chờ sẵn ở cổng làng.
Vừa thấy Triệu Dân Thường được vệ sĩ dẫn tới, trưởng thôn liền cúi ngườinghênh tiếp, cười vui đến mức nếp nhăn trên khuôn mặt như xếp lại thành một bông hoa, giọng nói đặc sệt giọng địa phương: “Ôi, ông chủ Triệu, cuối cùng cũng được đón tiếp ngài, chúng tôi đã chờ ngài mấy ngày nay rồi!”
Triệu Dân Thường chau mày, xoa xoa mũi, hất tay Lưa Đà Hàn với vẻ ghét bỏ nói: “Tránh xa tôi ra, người toàn mùi bùn đất tanh hôi”
Mặc dù hôm nay, trưởng thôn Lưu đã đặc biệt mặc một chiếc áo khoác mới màu xám, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người dân ngày ngày chỉ biết trèo đèo lội suối, thì dù có ăn mặc chỉnh tể,sạch sẽ hơn đi nữa, nhưng giặt đến mức nào cũng không sạch được mùibùn đất và mùi mồ hôi đã thấm vào xương thịt.
Thế nhưng Triệu Dân Thường lại nói một cách quá thẳng thắn, đúng là không để cho người ta còn chút thể diện nào.
Ai cũng nghĩ Lưu trưởng thôn nghe được sẽ tức giận, nhưng không ngờ khi nghe vậy, ông không những không tức giận mà còn nhanh chóng lùi bước, bộ dạng y hệt như con chó săn vâng lời “Vâng vâng vâng, lão sẽ đứng ra xa, ông chủ Triệu, phòng riêng của ông, lão đã cho người mau chóng cho người chuẩn bịxong xuôi, mời ngài vào phòng nghỉ ngơi!”
“Ừ, đi trước dẫn đường đi”
Triệu Dân Thường gật đầu hài lòng, ngồi xe hẳn năm tiếng, xe lại còn lao điên cuồng, cuối cùng còn phải bò trên đường núi thêm một tiếng đồng hồ nữa, cậu ấy thật sự đã rất mệt mỏi.
“Dạ, mời ông chủ Triệu”
Lưu Đà Hàn nhanh chóng nhường đường, rồi đi bên cạnh dẫn đường.
Làng Ôn Ôn là một ngôi làng nhỏ nằm tách biệt với thế giới bên ngoài, trong vòng trăm dặm cũng không có một ngôi làng nào khác, trong làng chỉ có 12 hộ gia đình, dân số của cả làng cũng không đến bốn, năm chục người.
Tất cả những đồ gia dụng và vật tư đều là những đồ cổ cũ kĩ nhất, đến cả thứ căn bản nhất là điện cũng không có chứ đừng nói đến những thứ hiện đại như ti vi, máy tính hay tủ lạnh.
Triệu Dân Thường bị sắp xếp ở trong một căn nhà gỗ mà Lưu trưởng thôn gọi là đặc biệt chuẩn bị cho anh, bốn vệ sĩ trông như bốn vị thần giữ cửa, đứng nghiêm nghị ngoài cửa bảo vệ.
Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương bị sắp xếp ở tạm một nhà bên cạnh trong thôn.
Gia đình này chỉ có hai người, đó là một bà già mắt mù ngoài sáu mươi tuổi và một cậu thanh niên đen nhẻm mười mấy tuổi.
“Hai chị, mời ngồi!”
Lần đầu tiên nhìn thấy con gái thành phố, cậu thanh niên xấu hổ, cúi đầu lau bàn ghế sạch bong, sau đó đỏ mặt mời Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương ngồi.
Chân của Lâm Phiên Phiên đau đến tê liệt, vừa nhìn thấy chiếc ghế như nhìn thấy phao cứu sinh liền vội vã ngồi xuống ngồi xuống.
Lâm Sương Sương cũng vậy, chân cô đã mềm nhũn ra rồi.
“Em trai này, cậu tên gì? bao nhiêu tuổi rồi?”
Lâm Sương Sương thích thú trêu chọc cậu bé hay xấu hổ này, mặc dù da có hơi đen, nhưng trong khá khôi ngô và có vẻ cao hơn mét chín, từng khối cơ bắp lộ ra trên cánh tay, vừa rắn vừa chắc, lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông cơ bắp như vậy.
Cậu thanh niên bị Lâm Sương Sương nhìn chằm chằm làm cho xấu hổ, ngoan ngoãn đứng sang một bên trả lời: “Mọi người đều gọi tôi là Hắc Tiêu, năm nay 17 tuổi”
“Hắc Tiêu chỉ là tên gọi ở nhà thôi, tên thật của cậu cơ”
Lâm Sương Sương càng nhìn càng thấy cậu thanh niên này thú vị, nhất là lúc cậu ta xấu hổ môi run lẩy bẩy, trên mặt sẽ lập tức xuất hiện hai lúm đồng tiền khá sâu, nhìn rất đáng yêu lại không làm mất đi khí chất của một người đàn ông.
Hắc Tiêu ngước mắt nhìn Lâm Sương Sương, với khuôn mặt như bị mê hoặc nói: “Tên người còn phân biệt chính phụ hay sao. Từ khi tôi hiểu chuyện đến nay, mẹ tôi đã gọi tôi là Hắc Tiêu, các cô dì chú bác trong làng cũng gọi tôi là Hắc Tiêu, sau này, mọi người cũng gọi tôi là Hắc Tiêu đi.”
Lâm Sương Sương không thể nhịn cười trước bộ dạng thành thật của cậu: “Được rồi, được rồi, sau này chúng tôi sẽ gọi cậu là Hắc Tiêu”
Lâm Phiên Phiên ngồi bên cạnh, nhìn Lâm Sương Sương chỉ biết trêu đùa chàng trai thật thà, vẻ mặt đau khổ nói: “Sương Sương, cậu đừng có thấy sắc quên bạn chứ, chân mình tê quá, sắp không có cảm giác nữa rồi.”
Nghe xong, Lâm Sương Sương mới nhớ tới chân bạn đang bị thương, nhưng câu nói “Vì sắc quên bạn” của Lâm Phiên Phiên cô liền tức giận, liếc mắt sang lườm một cái, bực mìnhnói: “Gì mà thấy sắc quên bạn, cậu có biết dùng thành ngữ không đấy, không biết thì đừng có nói bừa, chân đau là đáng đời, đau chết cũng đáng đời cậu.”
Nói thì nói vậy nhưng người đã ngồi xuống bên chân của Phiên Phiên, muốn giúp Phiên Phiên cởi đôi giày đã nhuốm đầy máu ra.
Hắc Tiêu đứng bên cạnh bị câu nói “Thấy sắc quên bạn” làm cho cả mặt đỏ bừng. Còn đôi mắt hờn dỗi có chút xấu hổ của Lâm Sương Sương càng làm cho cậu ấy si mê. Một trái tim thuần khiết, bây giờ lại giống một chú nai con, đập thình thịch thình thịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.