Chương trước
Chương sau
Mẹ Lâm thấy Lâm Phiên Phiên đột nhiên chui vào bếp, còn tưởng rằng Lâm Phiên Phiên đã ngầm đồng ý với Hoắc Mạnh Lam rồi, liền vui vẻ quay lại sô pha tiếp tục xem phim.
Nhưng Hoắc Mạnh Lam lại không cho là như vậy, liền động não bắt đầu suy nghĩ làm sao để giữ Lâm Phiên Phiên ở lại.
Lâm Phiên Phiên đi vào phong bếp, vừa giúp ba Lâm nhặt rau, vừa đem những lời nói với mẹ Lâm nói lại một lần nữa cho bố Lâm.
Bố Lâm đang làm đột nhiên dừng lại một chút, lo lắng hỏi: “Hôm nay phải chuyển đi luôn sao? Sao gấp vậy, phòng bên đó ra sao, con ở một mình liệu có ổn không?”
“Bố yên tâm đi, bên đấy mọi thứ đều tốt, điều kiện còn tốt hơn ở đây, bố không cần lo lắng cho con đâu.”
Lâm Phiên Phiên tựa vào vai bố Lâm làm nũng.
Từ bé đến lớn mẹ Lâm lúc nào cũng thiên vị em gái Lâm Tinh Tinh hơn, ăn ngon mặc đẹp đều nhường hết cho Lâm Tinh Tinh, còn đối với cô không đánh thì mắng, trong mắt mẹ Lâm dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng đều sai, đều không bằng Lâm Tinh Tinh, 20 năm nay chỉ khi ở trước mặt ba Lâm cô mới nũng nịu như vậy.
Nhìn đứa con gái dựa vào vai mình, đã trở thành cô gái xinh đẹp quyến rũ, ba Lâm vỗ vỗ bờ vai Lâm Phiên Phiên đầy yêu thương, gật đầu nói: “Theo ý con vậy, chỉ cần con thích, thì hãy làm đi, bố sẽ luôn ủng hộ con.”
“Con cảm ơn bố!”
Sống mũi Lâm Phiên Phiên cay cay, thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Sau khi biết Hoắc Mạnh Lam cùng Lâm Tinh Tinh gian díu với nhau, thời gian đấy cô ủy khuất biết bao, nếu như lúc đó ông trời không mang Sở Tường Hùng đến bên cô có lẽ cô đã sụp đổ rồi, bây giờ cô mới hiểu rõ ngoài Sở Tường Hùng ra thì trên thế giới này cũng chỉ còn mỗi bố là thật lòng yêu thương cô mà thôi.
Đúng lúc này tiếng tivi từ phòng khách đột nhiên truyền đến chói tai.
Lâm Phiên Phiên nhíu mày, sao mẹ lại bật tiếng tivi to như vậy? Chắc là do cô nghĩ nhiều, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Hoắc Mạnh Lam: “Bố, chương trình bố thích đến rồi, mẹ bảo con vào gọi bố ra xem, việc trong bếp cứ để con với Phiên Phiên làm cho.”
Bố Lâm vừa nghe cũng không nghi ngờ gì, lại nghe thấy âm thanh của trương trình mình thích, liền cởi tạp dề đưa cho Hoắc Mạnh Lam, cười nói: “Ừ, vậy ở đây giao cho hai đứa.”
Nói xong liền đi ra khỏi phòng bếp.
“Bố...”
Lâm Phiên Phiên liền gấp gáp muốn theo bố Lâm ra ngoài, bây giờ cô không muốn ở một mình trong bếp cùng với Hoắc Mạnh Lam.
“Phiên Phiên, cô ở lại giúp tôi đi.”
Hoắc Mạnh Lam liền đứng chắn trước mặt Lâm Phiên Phiên, ngăn cô lại.
“Anh...Tôi muốn ra ngoài, tránh ra...ưm...”
Lâm Phiên Phiên muốn đẩy Hoắc Mạnh Lam ra nhưng lại bị Hoắc Mạnh Lam một tay kéo lại, một tay bịp miệng cô, mà lúc này bố lâm đã đi ra ngoài.
“Tiện nhân, tốt nhất cô đừng kêu, không thì tôi sẽ làm ngay tại chỗ.”
Lúc này Hoắc Mạnh Lam cười rất nham hiểm, cả mặt ngoan độc dữ tợn.
Hung hãm đẩy Lâm Phiên Phiên vào tường, một tay giữ chặt hai tay Lâm Phiên Phiên lật lên đỉnh đầu, một tay bịt chặt miệng của Lâm Phiên Phiên, dùng đầu gối kẹp chặt hai chân đang giẫy giụa của Lâm Phiên Phiên thậm chí còn cố ý tách hai chân cô sang hai bên khiến cho vật cứng phía dưới của hắn chạm đúng nơi tư mật của Lâm Phiên Phiên, nếu không phải cách lớp quần có lẽ đã dứt khoát tiến vào.
Tư thế này của hắn dọa Lâm Phiên Phiên sợ hãi, cảm nhận được vật dưới thân hắn cứng lên, một màn đêm hôm đó lại hiện lên, “Ưm, không...”
Lâm Phiên Phiên ra sức lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi hoảng hốt.
Biết trước về nhà thu dọn đồ đạc sẽ bị Hoắc Mạnh Lam đồn ép như vậy, cô thà không cần những đồ này, hoặc vừa rồi cô nên đồng ý để Sở Tây Hạng cùng cô lên lấy đồ, Lâm Phiên Phiên vô cùng hối hận.
Hoắc Mạnh Lam vông cũng thỏa mãn khi nhìn thấy sự sợ hãi hoảng loạn trong mắt Lâm Phiên Phiên, hắn nghiến răng cười tà ác, cắn vành tai Lâm Phiên Phiên, tà mị nói: “Tôi không quan tâm cô chuyển nhà có thật sự là vì công việc hay không, tóm lại tôi sẽ không bao giờ cho phép cô rời khỏi tôi, Lâm Phiên Phiên cô cả đời này sẽ là người phụ nữ của Hoắc Mạnh Lam tôi. Bây giờ tôi có thể bỏ tay ra cho cô nói chuyện, nhưng cô tốt nhất đừng có kêu lên, mà có kêu thì ba mẹ cô đang xem tivi cũng không nghe thấy, bởi vì tôi vừa bật tiếng to hết cỡ rồi, mà dù có nghe thấy cũng chỉ nghĩ rằng chúng ta đang đùa, sẽ không đến cứu cô đâu, đương nhiên cô có thể thử xem, tôi sẽ lập tức tiến vào.”
Lâm Phiên Phiên liền gật đầu, cô sẽ không kêu,sợ hãi đến mức hốc mắt ngấn lệ.
Hoắc Mạnh Lam lúc này mới từ từ buông tay, Lâm Phiên Phiên bị hắn bị miệng đến mức hô hấp khó khăn, nghẹn đến đỏ bừng mặt, vừa được thả ra liền hít thở dồn dập...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.