" áhhhhh".
Tiếng la hét thất thanh vang lên, vì nơi này ở gần trại nên khi Mạch Doãn tới, cô nàng không trở lại một mình mà còn có giáo viên và rất nhiều học sinh.
Ai cũng chứng kiến cảnh Tịch Điềm Điềm đẩy cô, giáo viên cũng trợn mắt, sau đó... không có sau đó...
Tịch Hân Nghiên chỉ biết cả người bị xước do cây cối, tay chân đập vào vách núi, đau đến tắt thở, máu tươi ồ ạt chảy ra, quá đau đớn, trước khi rơi xuống cô đã mất đi ý thức.
" Hân Nghiên!!!!!". Mạch Doãn và bạn bè cùng lớp chứng kiến hết màn đẩy người này, ai nấy đều mặt cắt không còn một giọt máu, giáo viên và mọi người hoảng hồn chạy đến vực, thất thố hô to hỷ vọng có thể tìm thấy được chút gì hy vọng.
Nhưng đáng tiếc là đáp lại toàn tiếng vang của của chính họ, phía dưới âm u, không thấy người, cũng không biết sống chết ra sao.
Tịch Điềm Điềm bị bắt tại trận, khi nãy điên cuồng, bây giờ thì giật mình sợ hãi:" tôi... tôi.. không có.. tôi không có... tôi không có đẩy... chính chị ta tự nhảy xuống.. không phải tôi... tôi không biết gì cả... ".
Nữ chính cố gắng giải thích, tuy nhiên làm sao mà lấp cho qua được, Tịch Điềm Điềm bị mấy người mà cô ta xem là bạn học bắt lại, chuyện liên qua tới mạng người, giáo viên liền chia ra, một bên canh giữ Tịch Điềm Điềm, một bên lập tức gọi cho người quản lý khách sạn, nhân viên cảnh sát tới phong tỏa hiện trường, một nhóm thì đi xuống dưới tìm người.
Lúc bấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lam-phan-dien-phai-ngoan/1109592/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.