" ách". Nhìn anh tội nghiệp như vậy, nhìn vô cùng cô đơn, làm cô mềm lòng, cô nhìn anh, đưa tay chỉ chỉ ra hiệu:" chỉ được ôm một cái thôi đó.... phúc lợi, hôm nay chỉ có nhiêu đây".
" Ngày mai anh có thể đến nhận phúc lợi tiếp theo". Cô hít mũi nói.
Anh khẽ cười:" Hân Nghiêng, Phúc Lợi không phải chỉ nhận như thế... nếu là người thông minh, thì trong một ngày có thể nhận rất nhiều Phúc Lợi".
Anh hôn cô:" Em tin không ? ".
Cô im lặng không biết phải trả lời tin hay không thì nghe anh lại nói:" em không tin cũng được, bây giờ tôi sẽ chứng minh cho em xem".
Quả thật anh đã chứng minh cho cô xem. Tịch Húc Sâm đè cô xuống ghế, cúi người hôn cô, môi lưỡi triền miên.
Cô không thể phản kháng, chỉ có thể đáp lại anh một cách trúc trắc, tim đang đập thình thịch.
Tịch Húc Sâm được cô đáp lại, liền hôn mạnh bạo hơn, anh muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô, không cho cô thoát thân, muốn cô nở rộ vì anh.
Hôn vẫn chưa đủ, anh còn hôn dọc xuống cổ cô, làm cho cô thở dốc khó nhọc, cả đầu óc đều ong ong.
Hai tay anh tiến vào trong áo cô vuốt ve, Tịch Hân Nghiêng không chịu được nhột liền cựa quậy.
Hành động đó ngăn cản Tịch Húc Sâm, ngay sau đó anh khựng lại, tìm lại chút tỉnh táo cho bản thân.... dừng lại kịp thời.
Anh thở ra, ổn định lại rồi ôm lấy cô:" Thấy không, tôi đã nói với em cơ hội vẫn có thể tìm được rất nhiều lần mà".
Hắn thầm nghĩ may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lam-phan-dien-phai-ngoan/1109561/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.