Bên này Tịch hân nghiêng vì nụ cười buổi sáng sớm của anh đốn tim, đỏ bừng mặt, xấu hổ lắp bắp:”... vâng.... biết rồi ạ...”.
Nói xong cô quay người đi phía trước, đang yên đang lành tự anh tự dưng cười làm cô khó mà đỡ nổi, cô làm một loạt động tác bước ra, thay giầy, rồi đi thẳng ra cửa, mà ở phía sau Tịch Húc Sâm lại nhoẻn miệng cười một nụ cười khó phát hiện.
Vì ở nhà không ai chăm sóc, cô đành ôm theo meo meo đi gửi ở cửa hàng thú nuôi cho người ta chăm giúp, buổi chiều mới quay lại đón nhóc con này.
Xe chạy hơn 5 phút là tới cổng trường, cô tháo dây gài an toàn, bước xuống xe, vẫy tay cười rạng rỡ như ánh mặt trời với anh.
“ tạm biệt chú ~”.
Nhìn cô sáng ngời như thế, trái tim trong ngực Tịch Húc Sâm nhảy lên bang bang, nó tràn đầy sức sống y hệt như một cậu nhóc lần đầu mới biết yêu, anh hơi có ý cười đáp lại cô, thật là trước mặt cô anh vô pháp kháng cự mà.
” vào đi”.
Cô lại vẫy tay hai cái với anh rồi mới chịu bước vào trường, anh nhìn cô đi khuất rồi mới lái xe rời đi.
Tịch Hân Nghiêng vào phòng học, nhìn hướng bên phải Mạch Doãn đã lên trước, hiện tại đang ngồi cắm cúi làm bài, cô liền đi đến xem thử.
Mạch Doãn thấy Tịch Hân Nghiêng đến, cô bé dừng ghi, nhìn cô cười xấu:” cậu đến rồi hả?”.
“ ừ... cậu đang làm gì thế?”. Cô hỏi.
Mạch Doãn gảy đầu bút, mặt nhăn lại:” mình đang làm bài tập toán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lam-phan-dien-phai-ngoan/1109540/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.