“Muốn anh sao, thật là không biết xấu hổ mà.” Tần Phong nắm tay cô, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn của mặt cô, liền hỏi “Em mệt lắm sao? Hay chúng ta về đi?” 
“Vậy đi thôi.” Bạch Sơ Hiểu ngáp một cái, cô không biết tại sao phụ nữ lại thích đi mua sắm lâu như thế, và cô luôn không thích đi dạo lâu như vậy. Điều này cũng có thể liên quan tới thói quen trong cuộc sống ở kiếp trước của cô, không dám đi mua sắm nếu không có tiền, mua một món quần áo trăm đồng tiền cũng phải tự ngồi hỏi một hồi lâu, hiện tại có tiền, lại cảm thấy không thú vị, cái áo trị giá một hai triệu nhân dân tệ đó, không phải là cô mua không nổi, mà là cảm thấy có lẽ cô chỉ mặc một vài lần rồi sẽ không mặc lại một lần nữa. 
Bây giờ, chỉ cần Bạch Sơ Hiểu nghĩ đến những thứ mà người Tạ gia mua cho cô, cô liền cảm thấy cái gì mình cũng không cần nữa. 
Tuyết bay lơ lửng trên không trung, Bạch Sơ Hiểu đưa tay lên lấy một vài bông tuyết. Cũng may là cô đã quay xong phim truyền hình, nếu không mùa này mà quay phim thì sẽ chết cóng mất thôi. 
“Thật không thoải mái khi quay những cảnh mùa đông vào mùa hè, và thật không thoải mái khi quay những cảnh mùa hè vào mùa đông. Một cái sẽ nóng lên, còn một cái sẽ trở thành kem que.” Bạch Sơ Hiểu nhìn những bông tuyết rơi trên găng tay của mình. 
“Vậy thì đừng bận rộn nữa, em bớt quay phim đi. ” Khi Tần Phong nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lai-nhin-co-cham-cham/1180594/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.