"Nè." Lâm Sanh chợt nhớ tới, "Dạ dày của cô không tốt, có thể ăn nồi lẩu siêu cay được sao?"
Hứa Nam quay đầu liếc Lâm Sanh, ánh mắt như đang khinh bỉ cô.
"Có thể kêu nồi uyên ương."
Lâm Sanh quay mặt đi chỗ khác: "Coi như tôi chưa hỏi gì đi."
"Cô rất thích ăn lẩu à?"
"Đương nhiên, siêu thích, càng cay càng tốt." Lâm Sanh hưng phấn trả lời.
Hứa Nam thản nhiên nói, "Ăn nhiều phát hỏa."
"Không phải tôi ăn rất bình thường sao." Lâm Sanh bị tạt một chậu nước lạnh, trong lòng thì khói bốc lên không ngừng, mỗi lần cô ăn một nồi lẩu siêu cay, thì đều bị phát hỏa, mấy ngày sau đó cô đành phải ăn chay.
Hứa Nam nhướng mày, không nói gì.
Tiếng chuông ở trong túi vang lên, Lâm Sanh vội vàng lấy điện thoại ra:
"A lô, Bình Bình."
"Sanh Sanh, cậu phỏng vấn thế nào rồi?"
"Không tốt lắm."
Lâm Sanh trả lời.
Ánh mắt lại len lén liếc nhìn Hứa tiểu thư đang chăm chú lái xe, Hứa tiểu thư đôi khi tao nhã, có đôi khi lại vô cùng bình dân, giống như lúc mượn băng vệ sinh, giống như lúc ăn chực.
Lông mi của Hứa tiểu thư hơi cong, sóng mũi cao, làn da trắng nõn làm nổi bật lên đôi môi màu hồng phấn hơi mím lại, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong, làm cho người ta cảm thấy nàng cười như không cười.
Cứ nhìn liền say mê, gương mặt của Hứa tiểu thư xinh đẹp như vậy, tại sao ông trời lại không công bằng như thế chứ, cũng đều là nữ nhân, mà lại khác biệt lớn tới vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lai-goi-toi-den-nha-chi-ay/190439/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.