Lâm Sanh làm việc trong một xí nghiệp tư nhân, lúc gần tết, cô xin phép nghỉ trước một ngày để về nhà ăn tết, ai ngờ lúc ăn tết về, lão bản đầu trọc keo kiệt lấy lý do đêm hôm đó cô không đến, từ chối phát tiền thưởng cuối năm của nàng. Trong cơn tức giận, Lâm Sanh liền từ chức! Người bệnh thần kinh mới đêm hôm khuya khoắc mà gọi tới công ty phát tiền thưởng cuối năm! Nửa năm trước thất tình, hôm nay thất nghiệp, tình yêu, công việc đều không được như ý. Lúc con người xui xẻo, khi uống nước lạnh sẽ bị lạnh kẽ răng, Lâm Sanh cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, một ly trà sữa cũng có thể đưa tới bi kịch. Chuyện là như vậy, Lâm Sanh thu dọn đồ của mình ở công ty, sau khi cô dọn về nhà xong, thì liền muốn đi ra ngoài ăn một bữa thật no, dù cô ủy khuất nhưng cũng không để cho cái bụng bị ủy khuất, ăn không ngừng miệng, sau khi ăn no căng, cô liền mua một ly trà sữa trân châu, chậm rãi đi ở trên đường. Đúng lúc siêu thị ở đối diện đang có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, có rất nhiều người mặc quần áo kỳ lạ đang biểu diễn ở đó, Lâm Sanh nhìn một chút thì liền cảm thấy hứng thú. Ánh mắt bị hấp dẫn, cầm ly trà sữa bước nhanh tới chỗ đó, cho đến khi cảm thấy một cơ thể mềm mại đụng vào, thì nàng mới biết là mình đụng vào một người! "A, xin lỗi, xin lỗi." Lâm Sanh cũng không có quay đầu, theo bản năng bật thốt lên, sau đó mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người bị nàng đụng vào. Đang muốn hỏi người ta có bị sao không. Thế nhưng khi cô vừa ngước đầu lên nhìn, thì không khỏi ngơ ngác. Nàng thế mà lại không cẩn thận đụng vào một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đứng ở trước người cô, dưới chân là một đôi giày cao gót tinh xảo, cho nên tiểu tỷ tỷ này cao hơn cô nửa cái đầu. Dáng người cao gầy, chân mày thì nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm lóe lên hàn ý, nhìn qua ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Hứa Nam vốn đang đi ở trên đường bình yên, đột nhiên bị một cô gái đụng vào, cô tránh không kịp, bước chân lảo đảo vài cái, thật vất vả mới ổn định cơ thể, thì thấy đầu sỏ đụng vào cô đang sững sờ nhìn mình. Hứa Nam lạnh lùng nhắc nhở người kia, "Đi không biết nhìn đường à, có mắt để làm gì." Lâm Sanh lại ngơ ngẩn, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này tức giận, chỉ cảm thấy khắp người tản ra khí tức lạnh lùng, làm cô phải lui lại một bước, "Xin lỗi, thật ngại, tôi không có cố ý." Hứa Nam nhìn nàng, lạnh nhạt nói, "Lần sau cẩn thận một chút, mở to hai mắt ra mà nhìn đường." "Được được, lần sau nhất định sẽ cẩn thận." Lâm Sanh vội vàng lên tiếng. Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, Lâm Sanh sống hai mươi lăm năm, ngoại trừ cô cô ra, cô chưa từng thấy nữ nhân có khí tràng như vậy. Giống như chỉ cần nhìn cô một cái, tâm thần đều bị đảo loạn, cho nên cũng không dám ngẩng đầu nhìn nữa. Thật sự Lâm Sanh rất là khẩn trương, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp giáo huấn xong thì chuẩn bị đi, cô thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng thẳng lập tức được buông lỏng, tay đang cầm trà sữa không khống chế được, chợt dùng sức bóp một cái. Lâm Sanh cảm thấy trong một giây này, là một giây đen đủi kinh khủng nhất trong đời nàng. Nàng trơ mắt nhìn trà sữa màu trắng cùng với mấy viên trân châu tròn trịa, bắn tung tóe từ trong ống hút, vẽ ra một đường cong duyên dáng bay ở trên không trung. "Bẹp" một tiếng, bắn lên gương mặt lạnh lùng của tiểu tỷ tỷ xinh đẹp. Lâm Sanh hít vào một ngụm khí lạnh. Nàng nhớ là vận may hôm nay của nàng rất cao, có nên đi mua vé số, để trúng một ngàn tám trăm vạn hay không. Hứa Nam ngây người một hồi, không thể tin sờ sờ mặt mình, trên mặt nàng đều là trà sữa, ở trên chóp mũi cao thẳng còn dính một viên trân châu, trà sữa lạnh lẽo chảy xuống cằm của cô rồi nhỏ giọt trên mặt đất. Lâm Sanh quẫn bách, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống! "Tôi tôi tôi... Thật sự xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý." Lâm Sanh bước qua một bước dài, ném trà sữa vào thùng rác bên cạnh, rồi rút khăn giấy ở trong túi ra, vội vàng cầm khăn giấy lau trà sữa trên mặt Hứa Nam. Bị một người hắt trà sữa ở trên đường, lần đầu tiên trong đời, tâm trạng Hứa Nam vốn cũng không được tốt, trà sữa lại dính ở trên mặt, trong lòng càng thêm bực bội hơn nữa, lúc này cô thật sự tức giận không thể kiềm chế được, hít một hơi thật sâu, đáy mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng hỏi, "Nói cô đi đường mà không chịu đi đường, cho nên cô mới hắt trà sữa lên người tôi đúng không?" Lâm Sanh vội vàng giải thích: "Xin lỗi, hãy tin tôi, tôi thật sự không có cố ý mà." "Đụng vào tôi không phải là cố ý, hất trà sữa vào người tôi cũng không phải cố ý, cô còn muốn tôi tin cô à?" Hứa Nam đẩy Lâm Sanh ra, giật khăn giấy ở trong tay người kia lau mặt, cô có thể cảm thấy lý trí của mình, bị cô gái này kích thích muốn bùng nổ, lui lại một bước, kéo khoảng cách ra một chút. "Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ mở to hai mắt ra mà nhìn đường, tôi thật sự không có cố ý muốn..."
Lâm Sanh còn chưa nói xong, Hứa Nam nhíu mày, đi lên phía trước, dùng giày cao gót ở dưới chân cô, không nặng cũng không nhẹ đạp một cước lên chân Lâm Sanh. Lâm Sanh trợn to hai mắt, ôm chân nhảy lên, gào lên đau đớn, "Cô giẫm lên tôi làm gì!?" Hứa Nam áy náy nhìn Lâm Sanh, "Thật ngại quá, cô phải tin tôi, tôi không phải cố ý muốn giẫm cô, là giày của tôi tự chủ trương." Lâm Sanh đau đến nhe răng trợn mắt, "Cô..." "Lần sau cẩn thận một chút." Hứa Nam lạnh lùng liếc người kia một cái, xoay người giẫm đôi giày cao gót chừng mười cm, "Cộc cộc cộc" mà thẳng bước đi. Một màn này xảy ra ở nơi không có nhiều người, nhưng vẫn có người nhìn thấy, bị mỹ nữ dùng giày cao gót giẫm lên chân, đều nhìn Lâm Sanh với ánh mắt đồng tình. Lâm Sanh khóc không ra nước mắt, hôm nay phạm Thái Tuế gì, mà từng chuyện từng chuyện xui xẻo đều dính hết lên người cô. "Người này là ai vậy chứ?" "Cô ta giẫm mình, giẫm giày cao gót lên chân mình." "Quên đi, coi như cô ta đẹp, không được tức giận, mình tuyệt đối không được tức giận." "Tức thật đó, đau chết tôi rồi." Mặc kệ tự mình an ủi đến thế nào, Lâm Sanh vẫn cảm thấy vừa tức lại vừa oan ức, nhưng lại cảm thấy đuối lý, dù sao cũng là do nàng làm sai trước, nàng cũng không thể nói gì được. Khập khiễng đi tới chỗ ghế đá, nhìn xung quanh thấy không có người nào, liền cởi giày với vớ ra, thì liền thấy ở trên mu bàn chân có một dấu đỏ vô cùng chói mắt, Lâm Sanh hít sâu một hơi, phát huy hết tinh thần AQ của nàng trong suốt hai mươi lăm năm qua. "Không, mình không có tức giận." "Lâm Sanh ơi Lâm Sanh, nếu như ai dám hắt trà sữa lên người mày, sợ là mày liền muốn giết cô ta ngay lúc đó, không phải mỹ nữ chỉ giẫm mày một cái thôi sao, đáng giá." "Xinh đẹp thì sao chứ, chỉ là bề ngoài xinh đẹp thôi, chứ nội tâm thì hắc ám tới như vậy, ai dám cưới cô ta về nhà, thì người đó liền xui xẻo." "Phi phi phi, miệng của mình phải tích đức, không được nguyền rủa người ta như vậy." Thật vất vả mới an ủi tâm hồn bé nhỏ, Lâm Sanh bước khập khiễng về nhà. Là do cô đã làm sai trước. Đầu tiên là đụng vào người ta, sau đó lại hất trà sữa vào mặt, cô thừa nhận là cô không đúng, thế nhưng lại bị giẫm thành người què, lúc đi qua đường còn có mấy em học sinh tiểu học chạy tới đỡ mình nữa. Cô rất tức giận! Nhìn vào là giống như đỡ một bà cụ qua đường vậy, cô cũng không phải là người què a. Qua đường xong, cô còn phải cười khen mấy em học sinh tiểu học hiểu chuyện, không thể để cho đóa hoa tổ quốc bị tổn thương được. Về tới nhà, Lâm Sanh tắm rửa xong, liền nằm lì ở trên giường nguyên một ngày, buổi tối cái bụng kêu lên, cũng không muốn ngồi dậy, ngày hôm nay quả thật là một ngày tối tâm nhất trong đời, thất nghiệp còn chưa nói, còn bị giẫm thành người què. Mà đau nhức từ trên chân truyền tới, không có lúc nào là không nhắc nhở nàng chuyện xui xẻo xảy ra vào hôm nay. Một giấc ngủ này là ngủ tới ngày hôm sau. Sáng sớm điện thoại để ở bên gối đột nhiên vang lên, Lâm Sanh giật mình tỉnh giấc, vội vàng sờ kiếm điện thoại rồi cầm lên nhìn. Khi cuộc gọi hiện tên "Bình Bình", là khuê mật tốt của cô, không phải là cô cô hay ba mẹ là tốt rồi. Mới vừa bắt máy thì bên kia truyền tới tiếng hét, "Lâm Sanh, ngày hôm qua gửi tin nhắn cho cậu cũng không trả lời, tại sao mình gọi nhiều cuộc như vậy mà cậu lại không bắt máy." Lâm Sanh nhanh chóng để điện thoại ra xa lỗ tai, mở loa lớn rồi để ở bên cạnh gối, lại nằm úp sấp lên giường, uể oải trả lời, "Hôm qua tớ ngủ nguyên một ngày, nên không có biết." Thẩm Bình cũng bị cô làm cho tức chết, tức giận hỏi, "Nói mau chuyện gì đã xảy ra, công việc đang làm rất tốt, sao cậu lại đi từ chức thế?" "Cậu nhắc tới việc này, tớ lại thấy tức giận." Lâm Sanh cầm điện thoại lên rồi ngồi dậy, "Lão bản của công ty mình, phải tới ngày cuối cùng mới phát tiền thưởng cuối năm, kết quả là tớ xin nghỉ ăn tết sớm, cũng không có phát, vừa vặn mình xin nghỉ, chết sống không chịu phát cho mình, cậu nói coi có tức hay không." Thẩm Bình trả lời: "Đúng là tức thiệt, cho nên cậu liền từ chức à?" Trên mặt Lâm Sanh đều là khinh thường, đưa tay vuốt vuốt tóc dài ở bên thái dương, "Chị không ở đây, thì cũng có chỗ khác để chị ở, không từ chức sớm chẳng lẽ chờ bị ép khô à, tiền thưởng cuối năm nói trừ liền trừ, đây là tiền lương hai tháng của mình, mấy chỗ làm việc lương ít cũng không có bóc lột tới như vậy." Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười nhạo, "Vậy tìm được chỗ nào nhận cậu chưa?" Một câu này của Thẩm Bình liền đả kích Lâm Sanh, cô xụ mặt xuống, đáng thương nói, "Hôm qua mới cuốn gói ra đi, làm gì tìm được chỗ thu nhận thích hợp nhanh như vậy được chứ, Thẩm đại bác sĩ à, cậu có thể bao nuôi mình được không?"
"Đi chết đi, mình nuôi không nổi cậu, ai kêu cậu từ chức nhanh như vậy, nếu không có tiền thưởng cuối năm, thì tiền lương mỗi tháng của cậu cũng không thấp, mà cậu lại không mua gì nhiều, mình không tin là cậu không đi gửi ngân hàng." "Mình quyết định sau này cô độc sống quãng đời còn lại, mình phải gom góp tiền dưỡng lão cho mình nữa." Lâm Sanh tức giận nói đến nỗi phải đấm xuống giường, "Bình Bình, mình còn muốn nói với cậu một chuyện đặc biệt làm mình muốn phát điên lên, mới xảy ra ngày hôm qua." Cô cầm chăn lên hung tợn cắn xé. "Có chuyện gì nữa vậy?" "Mình bị giẫm thành người què nè!" Thẩm Bình sửng sốt một chút, hỏi: "Què cỡ nào? Có cần mình giúp cậu kiểm tra một chút không?" "Mình nghiêm túc đó!" "Được rồi, thì què thật, sao cậu còn chưa khóc híc híc chạy tới bệnh viện tìm mình nữa." Lâm Sanh ủy khuất bĩu môi: "Chỉ cách què có một chút, cũng không xa." "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Sanh tức giận, lại hung tợn cắn xé chăn: "Không phải mình vừa thất nghiệp hồi hôm qua sao, tâm trạng không tốt thì mình liền đi ra ngoài giải tỏa một chút, kết quả đang đi ở trên đường, không cẩn thận đụng vào một cô gái, sau đó cậu biết xảy ra chuyện gì không, cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ ra đâu!" Điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười khẽ, "Quá trình không quan trọng, nói chung là cậu rất thảm, bị cô gái cậu đụng trúng xém chút nữa là giẫm què cậu đúng không?" "Hoàn toàn chính xác." Lâm Sanh hất mặt lên, "Nữ nhân cần gì phải làm khó nữ nhân, hất trà sữa lên mặt cô ta, mình cũng đã xin lỗi rồi, cô ta còn lấy giày cao gót giẫm lên chân mình." Giọng điệu lại tăng thêm, còn nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Bình Bình, giày cao gót, rất đau." Thẩm Bình: "Sanh Sanh, cậu nên cảm thấy may mắn vì bây giờ đang là mùa hè, mà không phải là mùa đông." Lâm Sanh sửng sốt một chút: "Tại sao?" "Mùa đông trà sữa nóng như vậy, cậu hủy dung của người ta, thì mình đảm bảo cậu sẽ không bị què." Lâm Sanh nghẹn họng. Nói rất hay giống như rất có lý. Lâm Sanh trợn to mắt, "Bình Bình, con thuyền nhỏ tình bạn của chúng ta sắp lật rồi, mình bị giẫm què như vậy, mà cậu lại không nói giúp mình, sao khuỷu tay của cậu lại chỉa ra ngoài luôn rồi." "Được rồi, chân cậu không có sao chứ?" "Không sao, chỉ là mu bàn chân bị bầm nguyên một cục." Lâm Sanh yếu ớt bổ nhào xuống giường, "Thì ra giày cao gót cũng là vũ khí sắc bén phòng thân của nữ nhân." "Cậu biết giày cao gót lợi hại tới cỡ nào rồi đúng không, mà cậu cũng không thích mang giày cao gót, bằng không lần sau cậu gặp lại cô gái giẫm cậu, thì cậu liền có thể giẫm lại rồi." "Có đạo lý." Hai mắt Lâm Sanh sáng lên, đi chân trần xuống giường, lục tung đồ lên. "Đùng đùng đùng, cậu đang làm gì vậy?" "Mình đang tìm giày cao gót." Bên kia điện thoại bật cười giễu cợt, "Cậu bị giẫm chân, chứ không có bị giẫm lên đầu, tớ đang giỡn thôi, mà cậu lại cho là thật à, cậu có mang giày cao gót, mà không gặp cô gái giẫm cậu, thì cậu cũng không có chỗ phát huy." Lâm Sanh tìm tới tìm lui, không bao lâu liền ngồi bịch xuống đất, cô tuyệt vọng: "Bình Bình, mình nói với cậu, trong nhà mình lại không có một đôi giày cao gót nào cả, một đôi cũng không có, cậu biết mình đau tới cỡ nào không?" "Nếu cậu chịu mang, thì mình cho cậu một đôi." Lâm Sanh lại bò lên giường, "Quên đi, quên đi, giày cao như vậy, tớ sợ bị ngã quá." Điện thoại bên kia im lặng vài giây, âm thanh có hơi gấp rút: "Bên tớ có một bệnh nhân, không nói với cậu nữa, ngày mai được nghỉ, mình tới tìm cậu." "Được, cậu làm việc đi, bye bye." Lâm Sanh cúp điện thoại, nằm xuống giường, mới vừa híp mắt lại, thì ở ngoài cửa truyền tới tiếng loảng xoảng, sau đó là âm thanh vô cùng ồn ào, Lâm Sanh kéo chăn lên che kín đầu lại, âm thanh máy khoan điện khoan vào tường, làm cho người nàng phải nổi hết da gà lên, hàm răng cũng bủn rủn. "Mới sáng sớm, có để cho người ta ngủ không vậy." Lâm Sanh lẩm bẩm bước xuống giường, vừa mở cửa ra, thì đã thấy căn phòng đối diện không người ở đang lắp đặt thiết bị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]