Chương trước
Chương sau
Thành phố sau cơn mưa bụi bặm đã trôi đi, không khí nóng bức dần dần trở nên thoải mái dễ chịu, phía chân trời đằng kia ngàn dặm không mây, cầu vòng rực rỡ cong cong mỹ lệ đẹp mắt.
Lâm Sanh chạy xe đạp tránh mấy vũng nước mưa, để bánh xe không chạy lên sẽ làm dơ quần dài trắng của Hứa lão bản, chậm rãi chạy, vừa nói chuyện phím vừa chạy tới quảng trường quốc tế.
Liên quan đến hầm gởi xe, cái câu ngồi BWM mà khóc hơn ngồi xe đạp mà cười, sau khi đi ra, Hứa Nam chợt thay đổi chủ ý, cô thật thích ngồi xe đạp cười.
Trước kia khi chưa gặp Lâm Sanh, mỗi ngày Hứa Nam ngoại trừ công việc thì chính là xã giao, cho dù có thời gian rảnh nghỉ ngơi cũng là ở một mình, có lúc cô đơn khi đó cô không cảm thấy có gì không tốt, chỉ tin tưởng cuộc sống độc thân là trạng thái rất bình thường của cuộc sống.
Ngoại trừ ba mẹ, An An cũng thường xuyên khuyên Hứa Nam nên ngừng bước quan sát thật kỹ cuộc sống của mình, quan sát người bên cạnh, phóng tầm mắt nếu có người vừa mắt thì nên tính chuyện yêu đương.
Lĩnh hội một khoảng thời gian nhưng ở thời kỳ trưởng thành lại không có trải qua cái cảm giác tim đập thình thịch cùng với rung động.
Hứa Nam có thói quen cô độc, rất ít khi giống bây giờ, bên cạnh có người cùng cô cãi nhau, kể chuyện cười chọc cô vui, khiến cho cô cười không cần hình tượng.
Chính là người con gái đang đạp xe chọc cô cười này, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mở miệng mãi mãi không đoán được câu tiếp theo sẽ nói ra những lời đáng ăn đòn gì, đáng đánh là phải. Ví dụ người con gái đầu óc như động kinh này, vừa đạp xe vừa quay đầu hỏi cô:
"Đại lão bản, mẹ chị có đồng ý để em gả cho chị không?"
Vấn đề này rất nhạy cảm, dù sao hai người con gái bên nhau, cho dù không phải bản chất của xã hội nhưng xảy ra ở bất kỳ gia đình nào tương đối bảo thủ nào cũng là đòn trí mạng.
Hứa Nam không giống Lâm Sanh, Lâm Sanh rất sớm thì hiểu biết đồng thời tiếp nhận tình yêu đồng tính này, mà Hứa Nam thì không, sở dĩ cô do dự rốt cuộc là bởi vì trong lòng không có bao nhiêu cảm giác an toàn, nhưng cũng lần đầu tiên sinh ra loại cảm giác yêu đương này.
Hứa Nam chẳng biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là trả lời ai kia một câu:
"Vậy phải xem biểu hiện của em rồi."
Đỉnh điểm giờ tan tầm, hai bên đường nhiều người đi tới đi lui, Lâm Sanh không coi ai ra gì, vui vẻ hoan hô nói:
"Em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, đấu tranh để cho ba mẹ chị đồng ý gả cho em!"
Hứa Nam nhíu nhíu mày, khẽ hỏi:
"Ba mẹ chị nếu không đồng ý thì em làm sao?"
"Không đồng ý." vẻ mặt Lâm Sanh thống khổ, đưa tay ra túm tóc, nếu quả thật đúng như vậy, gia đình chính là trở ngại khiến cho tình cảm của hai người không thể tiến thêm một bước.
Lâm Sanh ngẩng đầu nhìn mặt trời chiều ngã về tây ở xa xa, trên mặt nở nụ cười sáng lạn:
"Đại lão bản, em chính là tiểu cường (con gián) đánh không chết, chỉ cần còn một hơi thở em tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
"Không sao đâu, em sẽ cố gắng để cho ba mẹ chị đồng ý, không đồng ý thì em sẽ dẫn chị bỏ trốn." Lâm Sanh nhịn không được đạp xe càng lúc càng nhanh, lời nói này giống như dỗ dành Hứa Nam, càng giống như an ủi chính mình.
Rõ ràng là lời trẻ con, Hứa Nam yên lặng không nói, chỉ ôm chặt Lâm Sanh, thuận theo, ngữ khí hời hợt:
"Được, em dẫn chị bỏ trốn."
Lâm Sanh điều khiển xe chạy ổn định, dùng tay trái cầm tay bên eo mình, xụ mặt chỉ trích:
"Hứa lão bản, trước khi chúng ta bỏ trốn, chị có thể đồng ý yêu em không, buông dây dài bắt cá lớn, em không có cảm giác an toàn."
"Muốn cùng chị yêu đương." Hứa Nam cố ý kéo dài, làm Lâm Sanh gấp đến độ dừng xe lại: "Trước tiên phải quan sát xem em có thích hợp hay không, chỉ cảm thấy thích hợp thì chúng ta hãy nói chuyện."
Lâm Sanh thành thật 'cho' Hứa Nam một đề nghị:
"Mình vừa yêu vừa quan sát, nhất tiễn song điêu, quá tuyệt."
"Tiểu bảo mẫu, em không cảm thấy, bây giờ chúng ta giống như yêu đương sao?"
Lâm Sanh không khách sáo liếc mắt:
"Nói vậy có lợi ích gì, cũng không phải là thật, chị chưa từng đồng ý, chỉ có thể mập mờ, không phải yêu đương."
"Dù sao chúng ta ở bên nhau chưa lâu, chưa đủ hiểu biết về nhau, em nóng vội làm gì."
"Có thể không vội sao, chị xinh đẹp lại ưu tú, em sợ chị bị người ta cuỗm mất!"
Hứa Nam không biết làm sao:
"Là của em thì sẽ là của em, cảm tình miễn cưỡng thì sẽ không tiến xa được, nếu như là yêu thì sao có thể chỉ vì người khác mà thay lòng đổi dạ."
"Đại lão bản, chị thật là ngây thơ, thói đời đã thay đổi, không thì làm sao trên đầu mỗi người đều là một mảnh xanh rờn, kế bên còn có một lão Vương nhìn chằm chằm." Lâm Sanh trêu chọc.
"Nói bậy, ngụy biện." Hứa Nam giận rồi, nhéo nhéo thịt mềm bên hông Lâm Sanh.
"Nhéo em làm gì, em có nói sai đâu, xã hội này chính là vậy." Lâm Sanh khẽ hừ hừ.
"Nhéo em thì sao hả, chị còn muốn thương lượng với em nhéo ở chỗ nào."
"Khác người!"
"Nói thêm câu nữa coi!"
Cảm giác tay bên eo mình giật giật, Lâm Sanh bĩu môi, đúng là không dám nữa, ánh mắt gian xảo chớp chớp, nắm cổ tay Hứa Nam đặt bên eo.
Lanh Sanh nhanh chóng đạp xe, vui vẻ la lên:
"Đại lão bản, ôm chặt em, em cho chị hưởng thụ cái gì gọi là tốc độ và tình cảm mãnh liệt!"
Chân bàn đạp giống như đạp vào hư không, lao như bay về phía trước, Hứa Nam sợ giật bắn người, theo bản năng ôm Lâm Sanh, cực lực nhịn xuống tiếng hét không được thanh lịch lắm bên môi.
Bên tai truyền tới tiếng cười đắc ý vừa đáng ăn đòn của Lâm Sanh, đứa nhỏ này là cố ý, tóc Hứa Nam đều bị gió thổi loạn, không dám buông tay nhéo Lâm Sanh, tức giận nói:
"Lâm Sanh chết tiệt, em chạy chậm cho chị!"
Lâm Sanh cao giọng nói:
"Đại lão bản, chị có mua bảo hiểm tai nạn chưa?"
Hứa Nam:
"..."
Lúc này Hứa Nam không muốn ngồi xe đạp cười, cô nguyện ý quay về trên xe BMW khóc.
Lâm Sanh quả thật rất quen thuộc cái thành phố này, đạp đến quảng trường quốc tế một cách thuần thục, Lâm Sanh tìm một chỗ thích hợp đậu xe, vừa dừng xe, Hứa Nam chậm rãi bước xuống, cầm túi đánh lên người Lâm Sanh, đánh mấy cái hạ hỏa mới buông tha ai kia.
Không thể phủ nhận, trong lúc Hứa Nam giơ tay nhấc chân toàn thân đều toát ra vẻ nhã nhặn, có thể thấy Hứa Nam không để ý hình tượng thở hổn hển, bị Hứa Nam đánh mấy cái cũng không có gì, Lâm Sanh chỉ cười đùa xin tha thứ.
Vội khóa kỹ xe, bước nhanh tới bên cạnh Hứa Nam, nhìn thấy vùng chân mày nhíu lại, Lâm Sanh thấy không ổn, nhỏ giọng bắt đầu dỗ dành:
"Đại lão bản, em đùa chút thôi, kỹ thuật lái xe của em là thượng thừa, không có gì đâu."
Hứa Nam liếc xéo Lâm Sanh, nhìn chằm chằm phía trước, không phản ứng.
Tự mình làm bậy không thể sống, Hứa đại boss nhất định là ngạo kiều rồi, Lâm Sanh thở dài, kéo góc áo Hứa Nam, nhỏ giọng nhẹ lời dỗ dành:
"Chị đừng giận, chờ em dẫn chị tới một chỗ chơi vui nhất."
"Chị không giận." Hứa Nam dừng bước, ánh mắt lạnh lùng: "Em có ý thức an toàn không?"
Lâm Sanh giơ tay phải lên:
"Được, em cam đoan lần sau tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa, chạy chậm."
"Mặc kệ em." Hứa Nam trừng mắt nhìn Lâm Sanh, giẫm giày cao gót tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Sanh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cân xứng của Hứa Nam, có chút dở khóc dở cười.
Lúc này lại phát hiện biển người trong quảng trường lấy Hứa Nam làm trung tâm, giống đực hăng hái áp sát Hứa Nam, người bên cạnh cũng dùng ánh mắt nóng bỏng hướng về phía Hứa Nam, điều này làm cho Lâm Sanh khó chịu.
Nhanh chóng chạy tới, nhắm ngay cánh tay của Hứa Nam ở bên cạnh mình, cầm lên đặt trong lòng bàn tay, Lâm Sanh vừa đi vừa bất mãn nhỏ giọng làu bàu:
"Xem ra, bạn gái xinh đẹp cũng không tốt, trêu hoa ghẹo nguyệt."
Hứa Nam hiển nhiên nghe được, liếc nhìn Lâm Sanh, phun ra hai chữ:
"Ấu trĩ."
"Chị mới ấu trĩ." Lâm Sanh dỗi lại.
Ánh mắt lơ đãng liếc về phía máy gấp thú cách đó không xa, hai mắt Lâm Sanh nhất thời phát sáng, kéo tay Hứa Nam hưng phấn nói:
"Đi đi đi, chúng ta đi gắp thú."
Hơn 10 máy gắp, người gắp đa phần đều là các chàng trai cô gái trẻ tuổi, còn mấy cặp tình nhân, Hứa Nam bị Lâm Sanh kéo đi, nhìn người kia khí thế bừng bừng, lần thứ 2 nhả ra ba chữ:
"Quỷ ấu trĩ."
Lâm Sanh hừ hừ, giương nanh múa vuốt hướng Hứa Nam làm mặt quỷ, cũng không để ý Hứa Nam, xoay người vui vẻ đi đến bên cạnh đổi 20 đồng tiền trò chơi rồi quay lại.
"Đại lão bản, chị xem chị thích cái nào?" Lâm Sanh đi đến máy gắp bên cạnh Hứa Nam, nhét tiền vào trong tay Hứa Nam: "Chị gắp cái đó."
Hứa Nam ngước mắt nhìn, thấy những người khác chơi rất vui vẻ, cũng đem tiền nhét cho Lâm Sanh, nhỏ giọng nói:
"Tự em chơi đi, chị không chơi."
"Chị không chơi..." Lâm Sanh ngẩn người, xoay người nhét một đồng tiền xuống dưới trước, quay lại kéo Hứa Nam, cười nói: "Không sao không sao, em dạy cho chị."
"Em là cao thủ gắp thú, em làm mẫu trước cho chị xem." Lâm Sanh nhìn chằm chằm cái gắp lớn bên trong: "Chị thích cái nào, em gắp cho chị."
Hứa Nam do dự sau đó dời ánh mắt vào trong dò xét, quét một vòng, ánh mắt sáng lên, cúi người xuống chỉ chỉ con mèo gần tấm thủy tinh, "Cái này."
Là một con mèo nhỏ dễ thương chỉ lớn bằng bàn tay.
"Em đã nói với chị, cái này nằm thẳng là dễ gắp nhất." Lâm Sanh vừa nói vừa tiến hành đi chuyển cái gắp, cái gắp chuẩn xác tới vị trí của con mèo bông, ngay lập tức nhấn xuống bắt con mèo lên, chậm rãi di chuyển.
Hứa Nam nhìn chằm chằm theo, nhìn con mèo dần dần chuyển sang góc bên trái, ánh mắt càng ngày càng sáng hơn, không hiểu sao khẩn trương, rất sợ cái móng vuốt kia chợt buông ra con mèo sẽ rớt xuống.
Lúc này cái gắp chợt buông ra, con mèo nhỏ rơi xuống, Hứa Nam bị tình huống bất ngờ đó làm cho suýt chút nữa không nhịn kêu 'A' lên, con mèo nhỏ rơi xuống cửa ra vào bên cạnh, lắc lư vài cái cuối cùng rơi xuống.
"Dễ như trở bàn tay." Lâm Sanh dương dương đắc ý, nhặt con mèo lên đưa cho Hứa Nam, nháy mắt ra hiệu cười đùa: "Thích không, đừng có sùng bái em."
Hứa Nam nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve thưởng thức, mặt hiện lên sự vui vẻ, trong miệng lại không khách sáo chê bai:
"Đắc ý cái gì, là em may mắn thôi."
"Tới đi, chị thử đi." Lâm Sanh chu miệng, nhích qua một bước nhường chỗ.
"Thử thì thử." chỉ số thông minh của Hứa Nam không thấp, cô không tin trò này có thể làm khó dễ cô.
Thử mấy lần, kết quả móng vuốt quá lỏng, gắp không được, khi gắp được thì chưa kịp di chuyển qua đã rớt xuống.
"Đại lão bản, chị thấy chưa, xem ra số chị không được may rồi." Lâm Sanh đứng bên cạnh Hứa Nam, nhìn người kia nhiều lần ngạc nhiên, cười đến run rẩy cả người.
"Im miệng, không cho cười." Hứa Nam trừng mắt nhìn Lâm Sanh, không phục lại thử, không nắm được bí quyết nên đem toàn bộ 20 đồng tiền của Lâm Sanh đổi tiêu hết.
Hứa Nam đúng là bị làm khó, không phục, tức giận còn muốn tiếp tục lại bị Lâm Sanh ở bên cạnh nắm tay, kéo đi:
"Đại lão bản, chơi vậy là được rồi, mình không gắp nữa."
Chơi một chút đã 7 giờ tối, đến giờ ăn cơm rồi, ăn chính là một vấn đề.
Hai người lại bắt đầu tranh luận ăn gì.
Lâm Sanh dắt tay Hứa Nam, vừa đi vừa đề nghị:
"Em biết một tiệm lẩu Ma lạt ăn cực kỳ ngon, buổi tối ăn lẩu rất sướng."
"Không được, buổi tối ăn lẩu cái gì, ăn lẩu sẽ bị nóng người." Hứa Nam kiên quyết không đồng ý.
Lâm Sanh trừng mắt:
"Chị sợ cái gì, cũng không phải để chị ăn, chị có thể ăn canh thanh đạm dưới đáy."
"Chị nói không được ăn thì không được ăn, cấm em nhiều lời vô ích." Giọng Hứa Nam kiên định.
Lần trước cùng cô đi mua sắm cũng vậy, cái này cũng không cho ăn cái kia cũng không cho, cuối cùng Lâm Sanh chỉ biết tuân lệnh phục tùng Hứa Nam, bèn không tranh luận nữa, trực tiếp ngả bài:
"Vậy chị ăn gì?"
Đúng là bị Lâm Sanh đoán trúng, Hứa Nam nói ăn cơm, vừa đi vừa kéo Lâm Sanh đến tiệm hôm trước ăn một bữa xanh tươi lành mạnh.
Lúc ăn cơm, Lâm Sanh thì nghĩ làm gì tiếp theo, hành trình sau đó làm gì.
Xem một bộ phim tình yêu, lại cảm thấy quá tầm thường, muốn xem một bộ phim ác quỷ, nếu Hứa Nam bị hù sợ nhất định sẽ chui vào lòng cô nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô sợ không làm Hứa Nam bị sợ mà ngược lại là bản thân.
Cơm nước xong xuôi, từ tiệm bước ra, Lâm Sanh nhìn thấy công viên vui chơi cách đó không xa, trong lòng liền có chủ ý, nắm tay Hứa Nam đi tới chỗ sáng sủa, vui vẻ nói:
"Em dẫn chị tới một chỗ hay."
"Chỗ hay nào?"
"Đi theo em rồi chị sẽ biết."
Ban đêm trăng thanh gió mát, không có gì khiến cho người ta vui vẻ bằng việc quan sát cả thành phố này, chỗ công viên có một vòng quay cao chọc trời, cao 108m, lúc lên đến đỉnh có thể thưởng thức toàn bộ cảnh đêm xinh đẹp của thành phố.
Hứa Nam cũng để Lâm Sanh tùy ý dẫn đi, đến gần công viên trò chơi, ngẩng đầu nhìn vòng quay chọc trời cao chót vót, bóng lớn tản ra toát lên vẻ hùng vĩ tráng lệ.
Trong lòng cũng hiểu, chỗ Lâm Sanh nói chính là vòng quay chọc trời này.
Mua vé trước, Lâm Sanh buông tay Hứa Nam, ánh mắt dịu dàng nhìn người kia, khẽ hỏi:
"Chị có sợ độ cao không, nếu sợ chúng ta sẽ không đi."
"Không sợ." Hứa Nam lắc đầu.
"Vậy chị ở đây chờ em."
"Được." Hứa Nam mặt mày vui vẻ.
Sau khi mua 2 vé trở về, Lâm Sanh dẫn Hứa Nam đi xếp hàng lên ngồi trong khoang, may là hiện tại không đông người, lúc này đa số đều là các cặp tình nhân trẻ, cũng không liều lên ngồi.
Vòng quay chọc trời đi hết một vòng cũng 20 phút.
Lâm Sanh và Hứa Nam lần lượt ngồi cùng chỗ, chủ động nắm tay, từ lúc vòng quay bắt đầu chuyển động lòng của cô cũng rục rịch theo.
"Em khẩn trương cái gì?" Hứa Nam vốn nhìn cảnh bên ngoài, nhưng cảm giác được lòng bàn tay truyền tới cảm giác ươn ướt, nhịn không được quay đầu lại buồn cười nhìn ai kia.
Lâm Sanh ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, hừ hừ:
"Em không có khẩn trương, cũng không phải lần đầu ngồi."

"Vậy là lần đầu tiên em ngồi với ai?" Hứa Nam híp mắt, rút tay từ trong tay Lâm Sanh ra.
Dục vọng sống mãnh liệt, Lâm Sanh thốt lên:
"Khi còn bé, ba mẹ em dẫn em đi."
Hứa Nam không phản ứng lại, quay đầu tiếp tục nhìn ánh đèn bên ngoài, vòng quay dần dần đi lên cao, tầm nhìn cũng rộng hơn.
Không nghe thấy Hứa Nam lên tiếng nữa, Lâm Sanh cũng không làm phiền Hứa Nam, chỉ nhìn bên ngoài im lặng mấy phút, nhưng cái miệng thật sự không nhịn nổi, đẩy vai Hứa Nam, bắt đầu tìm chuyện để nói:
"Đại lão bản, mẹ chị là nữ cường nhân hả?"
Hứa Nam không quay đầu, chỉ nói:
"Có lẽ vậy, lúc mang thai chị liền làm toàn chức lớn."
Lâm Sanh nghiễm nhiên là một bảo bảo hiếu kỳ, muốn biết nhiều về Hứa Nam, lại hỏi:
"Chị là tổng giám đốc tập đoàn XM, tại sao lại muốn quay lại công ty XS?"
Hứa Nam xoay người nhìn ai kia, không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Vậy còn em, tổng tài tập đoàn LT là cô cô của em, vì sao em không đến đó làm việc?"
"Nếu như đi LT, thì không gặp được chị, đây là cơ hội trời cho em." Lâm Sanh kéo tay Hứa Nam, dựa lên vai Hứa Nam, giọng dịu dàng, có chút tùy hứng nổi lên.
Hứa Nam chợt nghiêng người sang, Lâm Sanh dựa vào không ổn định thuận thế nhào vào lòng ngực Hứa Nam, Lâm Sanh trừng mắt nhìn, cũng không đứng dậy, tựa trong lòng Hứa Nam, hai tay ôm eo Hứa Nam.
"Tiểu bảo mẫu, ánh trăng đêm nay rất đẹp, em có thấy không?" Hứa Nam khẽ đẩy đẩy Lâm Sanh trong ngực mình, bên miệng là nụ cười đầy ẩn ý.
Lâm Sanh ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Hứa Nam, cũng không ngẩng đầu lên:
"Không đẹp như chị, không nhìn."
"Nói dối trắng trợn, em nhìn cũng chưa nhìn, sao biết chị đẹp hơn ánh trăng?"
"Em khẳng định chị..."
Lâm Sanh không nguyện ý ngẩng đầu, chợt mở mắt, dư âm bị ngăn lại giữa răng môi, cô bị Hứa Nam chơi!
Chưa tới tháng mà lại chuyên chế như vậy, hời hợt rồi rời đi, còn tưởng rằng sẽ tới ôm hôn thân mật, may là cô còn nhắm mắt, Lâm Sanh mở trừng mắt chống lại đôi mắt chứa đầy ý cười kia, đỏ mặt trách móc ai kia:
"Chị thật quá đáng."
"Chị đây xinh đẹp hay là ánh trăng?" Hứa Nam lơ đểnh hỏi, con ngươi liếc nhìn thoáng qua bên ngoài.
Lâm Sanh oán giận:
"Ánh trăng đẹp!"
"Lật lộng nhanh như vậy." Ánh mắt Hứa Nam lóe sáng, giơ tay vén tóc hai bên tai của Lâm Sanh ra sau, xoa xoa vành tai ai kia.
Lâm Sanh trừng mắt, khẽ kéo tay Hứa Nam xuống, thẳng lưng nghiêng người:
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp, chị nhìn ánh trăng xinh đẹp của chị, em xem ánh trăng đẹp của em."
Hứa Nam nở nụ cười, đưa tay ôm Lâm Sanh vào lòng, cằm đăt trên đầu vai Lâm Sanh:
"Hóa ra em cũng sẽ tức giận, chị nghĩ em sức mạnh vô biên."
Lâm Sanh hừ hừ, không muốn để ý tới Hứa Nam.
Mặt Hứa Nam đầy ý cười, nhìn bầu trời đen kịt treo một vầng trăng khuyết, lại nhìn cảnh đêm thành thị rực rỡ, trăng treo trên đỉnh cao nhất của tòa nhà chọc trời.
Hứa Nam siết chặt hai tay, nghiêng mặt sang một bên, nhẹ nhàng hôn lên má Lâm Sanh, mỉm cười:
"Ôm em thế này thật ra cũng rất tốt."
Lâm Sanh đỏ mặt, trong lòng chợt vui vẻ, ở trong Hứa Nam cọ cọ, hai tay giơ lên ôm cổ Hứa Nam, ánh mắt ngừng ở đôi môi Hứa Nam, nhỏ nhẹ hỏi:
"Đại lão bản, em thiếu chị một phần phúc lợi, bây giờ có thể tặng, chị muốn không?"
"Không muốn." Hứa Nam lắc đầu, ngay lúc đó gương mặt đáng ghét của Lâm Sanh đã nhanh chóng cúi xuống, chậm rãi nghiêng người tới, "Nhắm mắt lại.. đại lão bản, tặng cho chị."
Đôi môi chạm vào nhau, bầu trời đen kịt chợt có vài đường ánh sáng rực rỡ mỹ lệ cắt qua, không biết ở góc nào đó của thành phố nhưng rất thích hợp, năm màu pháo hoa rực rỡ bắn lên rất hợp với tình hình này.
20 phút sau, vòng đu quay quay hết một vòng, xuống chưa được bao lâu vừa đúng 8 giờ tối, Hứa Nam nhận được cuộc gọi của Tô Bối An.
Bên kia bệnh viện.
Chụp phim xong, không ngừng kiểm tra, bác sĩ đều nói không có gì đáng ngại, chỉ là tổn thương gân cốt chân phải chút thôi, cho nên sẽ có cảm giác đau đớn, nghỉ ngơi thêm vài ngày, bớt sưng sẽ không sao.
Đường đường là tổng tài tập đoàn LT, tự nhiên đỡ cô đi tới đi lui trong bệnh viện, Tô Bối An rất cảm kích, nhưng trong đối mắt sâu thẳm của Lâm Túc dường như không chưa bất kỳ điều gì, gương mặt vẫn là dáng vẻ thản nhiên như cũ.
Tô Bối An áp lực rất lớn, bởi vì ở cùng Lâm Túc, cho dù người đó không nói lời nào, nhưng từ trên người người đó có một cổ uy hiếp vô hình. Ở trong đó mơ hồ có hàm chứa một cổ khí tức không cho bất cứ ai sát tới gần, từ chối người khác ngoài ngàn dặm, lãnh đạm xa cách.
Tô Bối An nằm trên giường bệnh, đầu óc trống rỗng mấy phút, vừa thở hổn hển vừa nhớ tới gọi điện cho Hứa Nam, đơn giản vài câu nói Hứa Nam chút đi qua rồi tắt máy.
Ở cửa truyền tới tiếng bác sĩ và Lâm Túc nói chuyện, giống như đang thảo luận về vết thương của cô, Tô Bối An để lộ đôi mắt, đập vào mắt cô là dáng người dịu dàng, quay lưng về phía cô không nhìn thấy mặt.
Tiếng nói chuyện chợt ngừng lại, gương mặt hồng hào mỹ lệ kia bất ngờ đập vào mắt cô, nhìn thấy Lâm Túc đi vào, Tô Bối An lấy lại tinh thần, vội vàng ngồi dậy:
"Lâm tổng, hôm nay thật sự cảm ơn cô."
"Khi nào cô quay về thành phố S?" Lâm Túc thản nhiên nhìn ai kia, nhẹ nhàng đi tới.
Lâm Túc càng tới gần Tô Bối An vội nói:
"Đặt vé ngày mai."
"Ngày mai tôi cũng về." ánh mắt trong trẻo đặt trên cái chân phải bị bó thành bánh chưng kia, Lâm Túc vẫn thản nhiên nói: "Cô di chuyển không tiện, ngày mai cùng ngồi xe của tôi về."
Tô Bối An từ trong giọng Lâm Túc nghe ra sự chân thành, nghĩ nghĩ quả thật cũng không tiện:
"Vậy làm phiền cô, cảm ơn."
"Thiếu chút nữa đã quên." Tô Bối An hoảng hốt la lên, vừa rồi gọi điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, ngẩng đầu nhìn Lâm Túc: "Bây giờ đã 8 giờ, không phải cô muốn đi đến chỗ Diệp tổng giám sao..."
Tiệc tối nay....
Người kia còn chưa nói xong.
Từ trước tới nay Lâm Túc vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, rốt cuộc cũng hiện lên vẻ hoảng hốt lo lắng, Tô Bối an ngạc nhiên nhìn sắc mặt Lâm Túc biến hóa.
Nhưng mà, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, Lâm Túc đứng lặng bên giường, một câu cũng không nói, dứt khóa xoay người rời đi.
Bước chân loạng choạng, có chút vội vàng.
Cứ như vậy mà vứt bỏ cô...
Nghĩ tới nghĩ lui, thật ngại khi làm phiền Lâm Túc đưa cô về nhà, may là cô nhanh trí, lúc gọi điện đã nói Nam Nam nhà cô vào viện đón cô.
Tô Bối An nằm lại giường bệnh, hai mắt mở to nhìn trần nhà, yên lặng hồi lâu, mới mở miệng lẩm bẩm:
"Lòng dạ đàn bà, như mò kim dưới đáy biển."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.