"Cô cô em về không thấy em sẽ gọi điện cho em." Hứa Nam ngước mắt nhìn tiểu bảo mẫu, giọng quả quyết: "Không phải cô cô em, nhanh đi mở cửa."
"Nói có đạo lý." Lâm Sanh gật đầu, cô cô có nói qua trưa với chiều cô cô có hẹn, tối mới trở về, bây giờ mới 5 giờ chiều vậy không phải cô cô.
Đang mở cửa, nhìn thấy người đứng yên ngoài cửa, khuôn mặt quen thuộc, lời tới khóe miệng trong nhất thời không thể thốt ra, nhìn người kia sững sờ, mà người ngoài cửa thấy Lâm Sanh cũng ngẩn ngơ theo.
Diệp Đồng là người kịp phản ứng đầu tiên, tay trái ôm một chồng văn kiện, tay phải giơ lên nhéo nhéo gò má mềm mại của Lâm Sanh, cười tủm tỉm:
"Sanh Sanh, em cũng ở nhà đại lão bản à?"
"Ah, dạ." Lâm Sanh thẹn thùng, gãi ót, thấy Diệp Đồng cầm gì đó trong tay ngay lập tức hiểu ra, vội nghiêng người qua, cười nói:
"Diệp tổng, mau vào đi."
"Ừ, được." Diệp Đồng gật đầu.
Diệp Đồng đổi giày, khẽ cười nói:
"Lâm Sanh, ở chỗ riêng tư em không cần gọi chị là Diệp tổng, không cần xa lạ như thế, mọi người đều là bạn bè gọi chị Đồng Đồng đi."
Có thể cùng Diệp lão đại ôn nhu chăm sóc làm bạn, Lâm Sanh vui còn không kịp, cũng không quá không tự nhiên, thoải mái đồng ý nói:
"Được, em không khách khí."
Diệp Đồng bật cười, thay giày xong, chỉ chỉ phòng bên trong:
"Đại lão bản?"
"Ở trong phòng khách." Lâm Sanh nhỏ giọng.
"Được." Diệp Đồng cười gật đầu, vỗ vỗ nhẹ lên vai Lâm Sanh ý bảo cùng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lai-goi-toi-den-nha-chi-ay/1424227/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.