Nhìn nữ nhân tiều tụy trong gương, sắc mặt tăm tối nặng nề, dưới mí mắt là một mảnh đen thui, mắt thâm quầng không giấu được giống như đang kháng nghị gì đó.
Lâm Sanh lắc đầu thở dài:
"Thức đêm là tự sát dần dần, không phải là xấu bị cự tuyệt thôi sao, không có tiền đồ đến mức sa sút tinh thần như một tên ăn mày."
Giơ tay sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn, bĩu môi, nói:
"Mình đẹp như vầy, lại bị Hứa tiểu thư cho là xấu từ chối?"
Trợn to hai mắt, chợt nhìn chằm chằm nữ nhân trong gương, Lâm Sanh hung hăng nói:
"Xấu bị từ chối thì từ chối, không để ý tới mình thì quên đi, ai cũng là tiểu tiên nữ."
"Lại từ chối mình, mình cũng có tự ái, biết không, mình cũng rất kiêu ngạo,biết không."
"Ghét Hứa tiểu thư."
"Không cưới sao chọc người ta."
Đêm qua sau khi Hứa Nam trả lời cô, cô phát cáu, lăn lộn khó ngủ, trừng mắt nhìn trần nhà đến hừng đông, cũng không liên lạc với Hứa Nam, trò chuyện cũng không.
Bởi vì cô tức giận.
Cái tin nhắn ngắn gọn kia, giật sợi dây dục vọng sinh tồn mãnh liệt khiến cho Lâm Sanh làm như vậy, lúc đó nếu như cô thanh tỉnh, nhất định sẽ không gởi cái tin nhắn ngu ngốc như vậy cho Hứa Nam.
Khiến cho cô giống như 'dâng hiến'!
'Dâng hiến' thì thôi, còn bị cự tuyệt!
Cô rất xấu à! Rõ ràng là tiểu tiên nữ mà!
Nhưng Hứa đại boss dứt khoát cự tuyệt, trong lòng không hiểu sao có chút tủi thân.
Rõ ràng là Hứa Nam chọc cô trước.
Thuận tay cầm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lai-goi-toi-den-nha-chi-ay/1424210/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.