Chương trước
Chương sau
Beta: Ming Ming
-----------------------------------------
Rõ ràng là yên lặng từ chức, việc này cô cũng chưa nói với ai, cô cô nhà cô làm sao biết được chuyện cô từ chức, nhất định là có người tiết lộ tin tức!
Thảm, thảm rồi, cô cô nghe tin lập tức hành động, cuối tuần tới sẽ khởi binh hỏi tội.
Trước đây lúc tốt nghiệp, cô cô rất không vui khi cô tới thành phố này làm việc, suýt chút nữa miệng lưỡi bị bào mòn, không ngừng cam đoan, cô cô mới mở miệng buông tha.
Đồng thời còn định ra một giao hẹn, chỉ cần công việc này cô từ chức thì ngay lập tức trở về.
Công việc đó làm được 3 năm, cũng rất thuận lợi, bằng năng lực của mình, từng bước từng bước vững chắc đi tới, làm tới vị trí chủ quản.
Công việc phát triển cùng tiền đồ không tệ, trong thời gian ngắn cô không định đi, cho nên cô cô nhà cô càng ngày càng bất mãn, vẫn tìm cơ hội bắt cô, nhưng đều bị cô lừa gạt bỏ qua.
Kết quả bởi vì tiền thưởng cuối năm, quay trở lại buổi sáng trước khi tự do, dưới cơn nóng giận liền từ chức.
Theo giao hẹn 3 năm trước, cô phải trở về nhà, đi làm ở công ty của cô cô.
Nước mắt ngập tràn chua xót.
Làm cho cô lại lần nữa nguyền rủa, rác rưởi trừ tiền thưởng cuối năm của cô, gã chết tiệt kia!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hứa Nam mở cửa đi ra, đã nhìn thấy Lâm Sanh ngồi trong cầu thang, quay đầu qua chỗ khác, nửa mặt dán chặt vào vách tường, đè ép khiến nó biến dạng, mà ngay khi cô đi ra, cặp mắt u oán dại ra 1 giây, 1 giây nữa, càng lúc càng u oán.
"Sao vậy, bộ dạng muốn chết không muốn sống." Hứa Nam đi tới, kéo nhẹ Lâm Sanh lên.
Đừng trách tại sao Lâm Sanh u oán như vậy, cô biết nữ nhân chưng diện cần tiêu tốn thời gian, thế nhưng Hứa tiểu thư 9 giờ vào cửa, 10 giờ mới bước ra.
Lâm Sanh yếu ớt nói:
"Hứa tiểu thư, tôi chờ 1 tiếng rồi."
Không thèm nhìn cái bản mặt đầy oán khí kia, Hứa Nam xuống cầu thang:
"Ít nói nhảm, đi thôi."
Hứa tiểu thư đối với người lao động như cô, sai bảo trôi chảy, thật đúng là không hề khách khí một chút nào.
Cô người lao động tối qua mới vùng lên, hôm sau lại quỳ gối dưới chân Hứa tiểu thư, nhưng hết cách rồi, cô không thể không quỳ.
Lâm Sanh thở dài theo sau Hứa tiểu thư, nghe tiếng giày cao gót 'Lộc cộc lộc cộc' phát ra trong cầu thang, phá lệ thanh tú.
1 tiếng thay đồ, quả thật làm cho mặt mày Hứa tiểu thư bớt đi vài phần lạnh lùng.
Tóc dài đen nhánh xõa bên vai, quần dài che khuất đầu gối, tôn lên dáng người cân xứng, trong lúc giơ tay nhấc chân, đặc biệt ưu nhã cao quý.
Chỉ là trang điểm nhẹ, ngay thời điểm Lâm Sanh nhìn thấy Hứa Nam bước ra, cô vẫn có chút mê gái, gương mặt đó không trang điểm cũng đủ để cho người ta điên đảo thần hồn.
Đương nhiên, Lâm Sanh cho rằng Hứa tiểu thư tức đến hổn hển càng đẹp mắt hơn, bởi vì bị cô chọc tức, cô không hiểu sao bản thân có loại cảm giác thành công dù hơi biến thái.
Ánh mắt dời đến đôi giày cao gót tinh xảo dưới đôi chân kia, Lâm Sanh nghĩ, sau khi bị Hứa tiểu thư dùng giày cao gót giẫm, vẫn luôn bức thiết muốn mua một đôi mang, sau này lại nghĩ ngược lại không xuất hiện cùng nhau, dứt khoát không mua nữa, bây giờ bị Hứa tiểu thư nô dịch, có phải cô nên mua hẳn một đôi về để đề phòng bất trắc?
Trải qua 1 tháng chung đụng, từ tiểu tỷ tỷ xinh đẹp cao lãnh của lần gặp gỡ ban đầu, đến bây giờ là hàng xóm một bụng phúc hắc hãm hại cô, Lâm Sanh đã hiểu rõ một đống năng lực của Hứa tiểu thư..
Gương mặt kia nói gió thì chính là mưa, một giây cười cười, một giây tiếp theo có thể đóng băng người ta thành mảnh vụn, hơn nữa, kỹ xảo của Hứa tiểu thư cực kỳ đáng sợ, thủ đoạn hay dùng nhất chính là mỹ nhân kế.
'Diễn viên xuất sắc nhất năm'.
Cái giải thưởng này nên trao cho Hứa tiểu thư.
Nghĩ nghĩ, ra đến cửa lớn, nhìn thấy Hứa tiểu thư đi qua và dừng lại ở cửa chiếc Jeep trắng, Lâm Sanh vội hỏi:
"Phía trước là siêu thị lớn rồi, không cần lái xe."
"Ai nói tôi muốn đi siêu thị?" Hứa Nam mở cửa chỗ kế ghế lái, "Lên xe."
Lâm Sanh vừa đi vừa lầm bầm:
"Không đi siêu thị, vậy cô muốn đi đâu?"
"Cứ đi theo là được, cô chỉ cần biết rằng hôm nay bán sức lao động miễn phí cho tôi."
"Lại bóc lột, tôi muốn tăng lương."
"Không có tiền, muốn mạng thì có một cái."
Lại câu này, Lâm Sanh nghe xong, tức giận tới mức trừng mắt, lại không dám nói 'Mạng cô không đáng bao tiền', lời này nói ra sẽ bị Hứa tiểu thư nhéo eo nữa mất.
Thịt non bên eo hình như còn đau, Lâm Sanh hừ lạnh nói:
"Không có tiền, vậy lấy mạng cô gán nợ, mạng của cô chính là của tôi!"
"Mạng tôi là của cô? Lâm tiểu thư, cô cho rằng cô sống ở cổ đại à?"
Hứa Nam nhìn ai kia, bên môi phát ra tiếng giễu cợt không hề khách khí, xoay người đến phía đó, mở cửa chỗ lái xe, lúc này mới ngước nhìn Lâm Sanh bước đến chậm chạp, mặt thì xụ xuống.
Hơi mất kiên nhẫn nói:
"Có đi hay không?"
Lâm Sanh vẫn lết từng bước:
"Hối cái gì mà hối, không phải tôi đang đi à."
Hứa Nam bật cười, trong đầu đột nhiên hiện lên một tờ giấy, nhớ ra cái gì đó, cô gõ gõ cửa xe, nghiêm túc nói:
"Lâm tiểu thư, tôi nhớ ra sáng hôm qua cô lưu lại cho tôi tờ giấy, nói cô sẽ chịu trách nhiệm với tôi."

Lâm Sanh sửng sốt, bước chân dừng lại.
"Cô nói trong lúc xung động nhất thời, tôi cũng rất hiếu kỳ, không biết Lâm tiểu thư là dùng tâm tình gì, không hôn ra hai cái dấu hôn trên cổ tôi thì không chịu?"
Hôn ra hai cái dấu hôn???
"Chuyện đã làm với tôi, cô lại không chịu trách nhiệm, lương tâm có cắn rứt không?!"
Hứa tiểu thư, cô bóc lột sức lao động, lương tâm cô có cắn rứt không?!
"Hả?" Âm điệu cao hơn.
Lâm Sanh:
"..."
Cô đang ở đâu thế này? Cô đang gây ra họa gì đây?
Sau khi nói xong, Hứa Nam không thẹn không giận, một tay chống mui xe, đón lấy ánh mặt trời rực rỡ, cũng không gấp, chỉ là nheo mắt, chậm rãi thưởng thức màu sắc rực rỡ trên gương mặt của ai kia, đổi tới đổi lui, cuối cùng đỏ bừng lên.
Có kẽ đất không?!!
Hứa tiểu thư đây là ấm nào không sôi thì lấy ấm đó*!
*Na hồ bất khai đề na hồ" [哪壶不开提哪壶], là thành ngữ ý chỉ : "Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào." Đó ý là ấm bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa là cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó."
Chính là lấy tâm báo thù, hôn có 2 cái, tuyệt đối không phải---
Bất quá hôn lên da thịt mịn màng ở cổ Hứa tiểu thư, trên môi truyền tới xúc cảm lành lạnh mềm mại, rất thoải mái, cực kỳ mê người, cô hoàn toàn không không chế được cứ tiếp tục hôn, Hứa tiểu thư vô thức kéo cổ cô, tràn ra tiếng rên khẽ.
Có kẽ đất không?!
Lâm Sanh đỏ mặt, ánh mắt không khỏi liếc nhìn qua cổ Hứa Nam, hai dấu hôn hồng hồng mơ hồ, hẳn là dùng gì đó bôi lên rồi.
Trong lúc lơ đãng, tiến vào đôi mắt sâu thẳm là nụ cười mỉm, giống như vòng xoáy không thấy đáy, làm cho đầu óc người ta choáng váng, lại kìm lòng không đặng bị hút vào.
Không được, nhìn nữa sẽ bị trúng độc, Lâm Sanh vội vàng dời ánh mắt.
Ánh mặt trời buổi sáng rất ấm áp, chiếu xuống, rơi vào khuôn mặt đo đỏ của Lâm tiểu thư, cảnh đẹp ý vui, Hứa Nam vừa nhìn khóe miệng vừa không khỏi cong lên.
"Cô muốn chịu trách nhiệm với tôi, bây giờ lời của tôi là mệnh lệnh, cô có đi hay không?"
Hứa tiểu thư cười rộ lên, đặc biệt ôn nhu, âm sắc nói chuyện đều trở nên mềm mại, rơi vào trong tai, giống như dụ dỗ không thể chống cự.
Lâm Sanh bụm mặt:
"Hứa tiểu thư, đừng nói nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, tôi đi với cô."
Không có tiền đồ, lại bị trúng kế!
Rõ ràng là báo thù rửa nhục, hả lòng hả dạ, nhưng từ trong miệng tự mình nói ra, cô đã bị sự chột dạ sôi trào trong lòng nhấn chìm.
Lẽ nào Hứa tiểu thư thì không cần chịu trách nhiệm cho 2 hàng dấu răng trên cổ cô?
Hai người lên xe, Hứa Nam cởi giày cao gót ra, thay bằng một đôi giày đế bằng.
Lâm Sanh yên lặng ngồi chỗ kế ghế lái, thắt dây an toàn, không gian yên tĩnh, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Hứa tiểu thư.
Nhớ tới đêm đó uống say, ôm Hứa tiểu thư vừa mềm vừa thơm, ngủ một đêm.
Trái tim lại bắt đầu đập không ngừng, bởi vì lời nói kia của Hứa tiểu thư, mặt nóng bừng bừng như lửa đốt, đốt sạch những đóa mây trắng trong đầu Lâm Sanh.
Lại không biết đối mặt với Hứa tiểu thư như thế nào cho tốt, đành phải cố gắng tựa lên cửa xe, quay mặt qua chỗ khác nhìn ra bên ngoài.
Đây chính là lần đầu tiên chưa từng có, phải biết rằng cái miệng kia của Lâm tiểu thư giống như súng liên thanh, vĩnh viễn 'đùng đùng' vang lên không ngừng.
Khởi động xe, Hứa Nam trong lòng kinh ngạc liếc liếc nhìn bên cạnh, người ngồi bên cạnh giống như đà điểu, cả khuôn mặt dán chặt cửa sổ xe, Hứa Nam không nhìn rõ mặt mũi ai kia, nhưng nhìn thấy tóc mai dài vén lên, lộ ra lỗ tai trắng trẻo nổi lên màu đỏ.
Điều này làm cho Hứa Nam ngạc nhiên hơn, nữ nhân mặt dày nhất trên đời này lại biết xấu hổ?
Đè xuống dự định lái xe đi con đường đã định sẵn, Hứa Nam không nói lời nào, im lặng 5 phút đồng hồ, Lâm Sanh vẫn không rên một tiếng, cũng không biết nghĩ cái gì.
Phía trước có đèn giao thông, Hứa Nam dừng xe, nghiêng đầu nhìn Lâm Sanh, trầm ngâm một lúc, đưa tay bắt lấy khuôn mặt ai kia, khiến cho người đó quay đầu, chống lại đôi mắt lạnh lùng là đôi mắt né tránh, Hứa Nam nhíu mày.
"Lâm Sanh, cô đang khó chịu cái gì?"
Mặt cô dày hơn so với tường thành, Hứa Nam không tin Lâm Sanh vì hành vi tạo ra hai dấu hôn trên cổ cô mà trở nên kỳ cục, không được tự nhiên đến nổi không dám nhìn cô.
Lâm Sanh không trả lời, cũng không gạt tay Hứa Nam đang bóp mặt cô ra, ánh mắt lơ lửng quét tới quét lui, cuối cùng dừng ở trên mặt Hứa Nam, nói:
"Cô muốn mua thứ gì, để tôi chuẩn bị tâm lý trước, không lại như lần trước, tôi bị người ta nhìn như khỉ."
Hứa Nam buông tay:
"Theo tôi đi dạo phố."
"Đi dạo phố?"
"Sao, ý kiến gì?"
"Không có..."
Lâm Sanh có chút ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng Hứa tiểu thư ra ngoài mua đồ, ví dụ như mua đồ dùng trong nhà, không nghĩ tới Hứa tiểu thư lại kéo cô ra ngoài dạo phố.
Thật không nghĩ tới, đại lão bản của công ty cũng có lúc nhàn hạ thoải mái.
Lúc này điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên, Lâm Sanh vội vàng lấy điện thoại ra cầm trên tay, vừa nhìn dãy số trên màn hình, lại cảm thấy đau đầu. Tóc xoăn kia lại gọi điện.
"Sao không nhận?"
"Quên đi, vẫn là không nên nhận."
Lâm Sanh ra quyết định thật nhanh, cúp máy, ngay lập tức chuông tin nhắn vang lên.

Hứa Nam lái xe, mắt nhìn về phía trước không chớp, lại phun ra hai chữ:
"Bạn gái cũ?"
Không nghĩ tới Hứa tiểu thư sẽ hỏi như vậy, Lâm Sanh sửng sốt, lẩm bẩm:
"Không phải."
Vội vàng cúi đầu, kiểm tra tin nhắn tóc xoăn (La Hoan) gởi tới, không nhìn không sao, vừa nhìn tin nhắn như ném bom gởi qua, chuông tin nhắn điện thoại không ngừng vang lên, Lâm Sanh theo bản năng quay đầu nhìn Hứa Nam, ai ngờ chống lại là đôi mắt đen nhánh, hình như hiện lên tia sắc bén lạnh lẽo.
Lâm Sanh vội ấn im lặng.
"Cục cưng, em có ở nhà không, tôi ấn chuông cửa lâu rồi, em trái lại không mở cửa."
"Đừng sợ, tôi sẽ không ăn em đâu."
"Lâm Sanh, có ở nhà không?"
"Tiểu bảo bối, mở cửa ra nào, tôi tới cửa nhà em rồi, chúng ta cùng ra ngoài chơi, mời em xem phim, mời em đi ăn, cùng em đi dạo."
"Không nghe máy."
"Nhìn thấy, trả lời."
Trả lời con khỉ, tên kia thật sự đến nhà mình, Lâm Sanh tức giận, buộc miệng mắng:
"Tên này có bị điên không chứ!"
Hứa Nam hỏi:
"Ai?"
Lâm Sanh không tính giấu giếm, tắt điện thoại, bỏ vào túi, oán giận nói:
"La Hoan."
"La Hoan?" Hứa Nam ngẩn người, tay cầm lái níu chắt, "Cô ta tìm tới cô rồi?"
Lâm Sanh phiền não nắm tóc:
"Đêm qua chính là cô ta gọi điện cho tôi."
Hứa Nam mấp mấy môi, không nói lời nào.
Hai người không ai nói lời nào, bên trong xe dường như chìm trong bầu không khí không ổn định, Lâm Sanh liếc mắt len lén nhìn Hứa tiểu thư đang chăm chú lái xe nhìn về phía trước, trong lòng suy nghĩ, tên kia theo đuổi Hứa tiểu thư, có phải cũng dùng chiến thuật mặt dày không, theo đuổi như vậy?
Nói đi nói lại, con đường theo đuổi Hứa tiểu thư có thật sự gập ghềnh không, lại làm cho La phó tổng không có cách nào vượt qua, đổi lại theo đuổi con tép nhỏ như cô.
Lúc này điện thoại bất ngờ vang lên, Lâm Sanh trong nháy mắt xụ mặt, ngồi yên không nhúc nhích, cô định giả vờ không nghe, mặc cho điện thoại vang lên không ngừng.
Sau khi tiếng chuông ngừng, không bao lâu lại vang lên, Lâm Sanh đảo mắt, không nhúc nhích.
Lái xe, Hứa Nam lại nghe thấy trong lòng không vui, La Hoan bản lĩnh nhất là bám người, cô vừa tới vài ngày đã bị bám chặt.
Đêm qua La Hoan còn ở trước mặt cô thỉnh cầu cách liên lạc với Lâm Sanh, lúc đã nắm được trong tay, vẫn còn dây dưa.
Hứa Nam mấp mấy môi.
Cô vươn tay:
"Đưa cho tôi."
Nhìn cánh tay nhỏ nhắn xương cốt rõ ràng trước mắt, Lâm Sanh có chút bối rối:
"Đưa cô cái gì?"
"Điện thoại."
Giọng nói chân thành đáng tin, ánh mắt Hứa tiểu thư quét qua, lạnh lẽo, Lâm Sanh hầu như theo bản năng, lấy điện thoại đặt vào trong tay Hứa Nam.
Bàn tay thu lại, Lâm Sanh sửng sốt 3 giây, lập tức phản ứng, kinh ngạc kêu lên:
"Lái xe không thể nghe điện thoại, tại sao tôi phải đưa cho cô, cô..."
Đã muộn, Hứa tiểu thư ấn nghe, ánh mắt cảnh cáo quét qua Lâm Sanh, Lâm Sanh chột dạ bĩu môi, ngồi yên không lên tiếng.
Trong lòng không khỏi có chút hả hê La Hoan tên yêu nghiệt kia đụng phải Hứa tiểu thư yêu nghiệt, hãy để cho Hứa tiểu thư thu phục yêu nghiệt kia.
Lâm Sanh trong lòng đầy vui mừng, bên tai rất nhanh truyền tới giọng lạnh lùng của Hứa tiểu thư:
"A lô, xin chào."
Điện thoại bên kia truyền tới giọng nói ôn nhu, Hứa Nam hơi nhíu mày quay đầu nhìn Lâm Sanh, mặt không biến sắc trả lời:
"Ừm, em ấy ở chỗ tôi."
"Thật ngại quá, chúng tôi đang muốn ra ngoài, có lẽ không tiện, hẹn lại lần sau!"
Tắt máy, đúng lúc đến nơi, Hứa Nam lái xe vào nhà để xe dưới hầm, lại đem điện thoại đưa cho Lâm Sanh, Lâm Sanh nhận lấy, sau đó phát hiện có chỗ không đúng, vừa rồi loáng thoáng nghe được, điện thoại bên kia truyền tới âm thanh và giọng nói không quá giống La Hoan.
Lâm Sanh hỏi:
"Ai vậy?"
Đang muốn mở điện thoại kiểm tra lịch sử cuộc gọi, xe đột nhiên bị thắng gấp, Lâm Sanh không kịp đề phòng, điện thoại không cầm chắc 'bịch' một tiếng rớt xuống.
Còn chưa phản ứng, rất nhanh bên tai truyền tới giọng hời hợt của Hứa tiểu thư:
"Bạn gái cũ của cô, Ôn Dĩ Quân, muốn hẹn cô ra ngoài."
Lâm Sanh: ???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.