Nhanh như vậy liền bại trận.
Lâm Sanh giả vờ trầm ngâm, khổ sở nói:
"Đại lão bản, hình như tôi nhớ một phút trước tôi mới vừa bị đuổi việc, hơn nữa, tôi là người lao động mới vùng lên, cô kêu tôi quỳ xuống, cái này... không tốt lắm phải không?"
Hứa Nam bị vạch trần có chút buồn bực xấu hổ, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại, nhấc chân đá đá đống nguyên liệu nấu ăn dưới chân, dõng dạc nói:
"Tôi quyết định, một lần nữa mời cô làm bảo mẫu."
Lâm Sanh trợn tròn mắt, giật mình hỏi:
"Cô nhất định muốn kẻ lòng lang dạ sói nấu cho cô ăn?"
Hứa Nam khoanh tay trước ngực, hất cằm, gật đầu nói:
"Ít nói nhảm, tôi tự mình cho cô cơ hội cứu rỗi, có làm hay không, nói một lời."
"Đừng nóng, anh em ruột thịt còn phải tính rõ với nhau mà, muốn cho tôi việc làm, không phải là không được, nếu như thông báo tuyển dụng lần nữa, vậy lần trước không giữ lời rồi."
Giọng hơi ngập ngừng, Lâm Sanh xoa xoa tay, đôi con ngươi lóe lên tia sáng, nở một nụ cười ranh mãnh:
"Bất quá thế này." rõ ràng ở chung không lâu, nhưng sau này Hứa Nam cực kỳ lý giải bản tính của Lâm Sanh, cô cười lạnh nói: "Cô muốn lừa tôi?"
"Sao cô có thể nói là lừa gạt, cô thuê tôi, vậy có phải nên trả tiền lương cho tôi?"
Lâm Sanh khẽ hừ một tiếng, nói:
"Cô phải trả tiền lương mới cho tôi, không trả lương, không làm việc."
Hàm xóm thật sự muốn ăn đòn, luôn tới trêu chọc cô, vì không cho hàng xóm vùng dậy, Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lai-goi-toi-den-nha-chi-ay/1424199/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.