Nghe giọng điệu đầy đáng ghét của Phong Duật Thần, Phương Hân hận không thể đấm anh ta một cái. Thật là tức chết đi được.
- Anh đang mơ ngủ sao, ngủ chung thì ngủ chung, ai sợ ai chứ?
Nói rồi cô hung hăng bước vào phòng mình, để mặc cho Phong Duật Thần một mình đứng lại ở phòng khách. Mặc xác anh đó, thích làm gì thì làm.
Nhưng cô không hề biết, khóe môi Phong Duật Thần khẽ cong lên một cách gian xảo, vẽ lên nụ cười tuyệt mĩ trên khuôn mặt tuấn tú kia. Anh cũng nhanh chóng bước theo sau lưng cô.
Bước vào phòng ngủ của cô, Phong Duật Thần có chút kinh ngạc mà đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Đúng là một căn phòng nhỏ hẹp, nội thất cũng đơn sơ ít ỏi. Căn bản là chỉ có một chiếc giường nhỏ, một cái tủ và một cái bàn làm việc. Nhưng căn phòng nhỏ này lại vô cùng gọn gàng sạch sẽ, cách sắp xếp nội thất rất vừa mắt anh.
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy cô lúc này cũng có chút đáng yêu. Điên thật rồi, đầu óc anh đã bị cô mê hoặc thật rồi.
Phương Hân không thèm nhìn anh, chỉ nói một câu rồi bước vào phòng tắm.
- Tối nay anh ngủ ở sàn đi, giường tôi nhỏ lắm, sợ là không thể tiếp đón được Phong đại tổng tài cao cao tại thượng rồi.
Lời nói của cô cay độc như vậy, nhưng lại không hề chọc tức Phong Duật Thần, ngược lại hắn còn thấy có chút buồn cười.
- Hân Hân, em thật không có lương tâm.
Câu nói của anh nồng đậm mùi xảo trá, cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lac-mat-vo-yeu/233602/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.