Phương Hân là một người phụ nữ sống khép kín, ngay cả khi bị đám nhân viên của công ti nói xấu, đồn thổi này nọ, cô cũng chỉ để ngoài tai. Dường như cô không chút quan tâm gì tới những lời nói khó nghe đó, cô chỉ cần bản thân cố gắng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền chăm sóc bố là được rồi. Như vậy là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi, không muốn đòi hỏi gì thêm nữa.
Thế mà, hết năm lần bảy lượt, ma xui quỷ khiến cô mỗi khi đứng trước mặt Phong Duật Thần, tâm tư cô như bị xáo trộn. Nhiều lúc, cô tự cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, cảm giác như chính mình đang quay trở lại tuổi 18 đôi mươi, hồi hộp khi rung động với một ai đó.
Cô tình nguyện là mình nghe nhầm câu nói vừa rồi của Phong Duật Thần:
- Phong tổng, anh thật biết cách đùa tôi...
Cô chưa kịp dứt lời thì Phong Duật Thần lại càng siết chặt eo cô hơn, trên môi khẽ nở nụ cười điển trai:
- Cô thực sự nghĩ như vậy?
Phương Hân do bị Phong Duật Thần đột ngột siết chặt lại, càng khiến cho hai chân cô chạm sát hơn vào vật nóng bỏng ở giữa kia. Cô hoảng loạn, hai má lập tức ửng đỏ lên, ngay lúc này chỉ muốn lập tức đứng dậy.
Nhưng Phong Duật Thần làm sao mà có thể cho cô được như ý muốn chứ?
- Làm mẹ của con tôi, cô cũng chỉ có lựa chọn đó mà thôi.
Phong Duật Thần đưa ra một câu mệnh lệnh bá đạo, giọng nói trầm thấp thật dễ nghe. Chính câu nói này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lac-mat-vo-yeu/233595/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.