Ánh đèn yếu ớt chiếu sáng gian bếp nhỏ, cũng giống như cuộc sống không mấy khá giả của Phương Hân. Tuy là đã 5 năm trôi qua, nhưng đối với cô, thời gian 5 năm đó như là sự chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Bởi vậy, 5 năm, cô không ngừng nỗ lực phấn đấu.
Cuộc sống tẻ nhạt của cô, ngoài việc kiếm tiền để chăm sóc tuổi già cho bố ra cũng chẳng có gì đặc sắc cả. Cô không có bạn bè, người thân duy nhất trên đời cũng chỉ là bố mình. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm một người đàn ông để yêu đương, sau đó kết hôn đẻ cái. Hạnh phúc ư? Hai từ đó đối với cô quả là quá xa xỉ.
Với lại chính 5 năm trước, cô đã đánh mất đi sự trong trắng của một người phụ nữ, thậm chí cô còn đã từng sinh con cho một người đàn ông lạ mặt mà mình không biết tên. Chỉ biết, anh ta là một người đàn ông giàu có, là người duy nhất có thể giúp đỡ cô trong hoàn cảnh khó khăn ấy.
Phương Hân...năm nay cũng chỉ mới 23 tuổi!
Vừa nấu bữa tối, Phương Hân vừa mông lung suy nghĩ. Đầu óc cô không hiểu thế nào lại lơ đãng nghĩ tới khuôn mặt cương nghị điển trai kia của Phong Duật Thần, vị tổng tài mới đến hôm nay. Giọng nói trầm thấp êm tai, cùng với mùi hương nam tính trên người anh, dường như tất cả vẫn còn quẩn quanh bên cô, khiến cho cô cảm giác ngột ngạt, khó thở...
Cùng với một chút bồi hồi.
A!
"Phương Hân ơi là Phương Hân, mày lại nghĩ linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lac-mat-vo-yeu/233591/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.