Phong Duật Thần thấy Phương Hân ngại ngùng mà rụt chân lại, khóe môi hơi nhếch lên. Anh từ từ đứng dậy, thân hình cao lớn như đang muốn bao vây cô lại. Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này, cô lại cảm thấy căng thẳng vô cùng. Cô vô thức lùi một bước.
- Phong tổng, tôi không sao. Tôi xin phép đi trước ạ.
Vào giờ khắc này, chuồn là thượng sách!
- Đợi đã!
Chỉ hai tiếng này của Phong Duật Thần thôi cũng khiến hai chân cô mềm nhũn, cô không tài nào nhấc chân lên được nữa.
Phong Duật Thần thấy cô ngoan ngoãn đứng lại, hài lòng liền tiến lại về phía cô:
- Cô nói chân cô không sao...vậy nên tôi cần một lời giải thích từ cô.
Phong Duật Thần chăm chút nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Hân do bị dọa bởi câu nói của mình, gương mặt điển trai của anh cúi gần sát khuôn mặt nhỏ của cô, khiến cho cô hoảng loạn. Trái tim cô lại đập loạn nhịp không tài nào có thể kiểm soát nổi.
Phong Duật Thần này, giải thích gì mới được chứ?
- Phong...Phong tổng, giải thích...gì cơ?
Phương Hân lắp bắp, vội vã cúi đầu xuống, né tránh ánh nhìn của Phong Duật Thần. Ánh mắt này...thật là kì lạ.
- Giải thích, chuyện cô chặn xe của tôi, rồi ngã nhào vào lòng tôi.
Phong Duật Thần cười nhàn nhạt, điềm đạm nói. Chỉ nụ cười nhạt này của anh thôi mà cũng khiến cho trí óc cô mê loạn rồi. Lần đầu tiên cô được nhìn thấy nụ cười đẹp hoàn mĩ như vậy, với lại Phong Duật Thần còn biết cười là gì sao? Ban đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lac-mat-vo-yeu/233589/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.