Phương Hân hoàn toàn ngẩn người trước câu nói bất thình lình của tổng tài mới Phong Duật Thần. Cô không ngờ câu đầu tiên mà anh nói là câu xin lỗi, lại càng không thể ngờ rằng anh lại cho người chuẩn bị đồ mới cho cô.
Ôi, cứ thế này cô đau tim chết mất.
- Dạ không cần đâu ạ...
Cô định mở miệng từ chối thì câu nói không nhanh không chậm của Phong Duật Thần vang lên, cắt đứt câu mà cô định nói:
- Mặc đồ ướt, dễ bị cảm!
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng vô cùng hàm xúc khiến cho trái tim cô nhảy loạn xạ, cô lén liếc nhìn anh, cũng thấy anh đang nhìn mình chằm chằm. Bị phát hiện, cô đỏ mặt vội vã cúi đầu xuống.
Từ trước tới giờ, ngoài bố cô ra thì cũng chẳng có ai quan tân tới cô cả. Phong Duật Thần là người đầu tiên. Tuy khuôn mặt điển trai kia lạnh như băng, nhưng câu nói ngắn gọn của anh khiến cho trái tim cô ấm âp vô cùng.
- Cảm ơn anh, Phong tổng!
Phương Hân cũng không tiện từ chối ý tốt của Phong Duật Thần nữa, khi nãy thấy anh chỉ xuống ghế sofa bảo cô ngồi, cô liền lững thững bước tới và ngồi xuống. Lúc này cánh cửa mở ra, có một cô thư kí xinh đẹp mang cà phê vào cho cô, và cả bộ đồ mới cho cô.
Phương Hân lịch sự nhận lấy cà phê từ tay cô thư kí:
- Cảm ơn!
Cô thư kí chỉ cúi đầu cười mà không nói gì. Khi cô thư kí đi rồi, căn phòng làm việc lại rơi vào trầm tư, yên tĩnh đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lac-mat-vo-yeu/233586/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.