Chương trước
Chương sau
Tai nạn giao thông xảy ra ở ngay trước cổng bệnh viện...
Phương Hân chỉ biết khóc lóc đi theo các y bác sĩ mà không thể làm gì khác. Cô bất lực vì cô không phải bác sĩ, cô càng hận bản thân chính là nguyên nhân khiến cho anh bị tai nạn giao thông. Lẽ ra người phải gặp tai nạn là cô mới đúng.
Nhân viên y tế thấy tinh thần của cô không ổn định thì cũng có chút lo lắng. Nhưng cô nói cô là vợ anh, cho nên mọi người cũng không có lí do để ngăn cản cô nữa. Đẩy Phong Duật Thần tới phòng cấp cứu, cánh cửa lập tức đóng lại, ngăn cản cô ở bên ngoài.
Thời gian đứng ở bên ngoài chờ Phong Duật Thần cấp cứu, Phương Hân đứng ngồi không yên. Trên người cô dính cả máu của anh, nhưng cô không còn tâm trạng để quan tâm tới nhiều chuyện như vậy.
Tần Khiêm cũng đã đuổi tới nơi...
Hôm nay Tần Khiêm có tới thăm ông Phương, tai nạn xảy ra ở trước cổng bệnh viện nên anh đã nghe ngóng được một chút tin tức. Khi chạy tới phòng cấp cứu, nhìn thấy Phương Hân đang đứng bơ vơ, bất lực một mình, trái tim anh đau nhói.
- Em không sao chứ, có bị thương ở đâu không?
Trên người Phương Hân chỉ toàn một màu máu, Tần Khiêm không thể không lo lắng sốt ruột. Bộ dạng của cô như vậy, anh lại càng thêm đau lòng vì cô.
Phương Hân lúc này mới yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn Tần Khiêm, không đáp. Cô lúc này thực sự rất sợ hãi, sợ Phong Duật Thần sẽ bỏ cô mà đi. Tai nạn tới đột ngột quá, cô hận chính bản thân mình đã làm liên lụy tới anh.
Tần Khiêm không có kiên nhẫn, liền ôm Phương Hân vào lòng, an ủi cô:
- Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Phương Hân bắt đầu khóc nức nở, trút hết mọi tội lỗi, hối hận cùng với sự lo lắng ra ngoài. Cô thật vô dụng, cô không thể làm gì cả, chỉ biết trơ mắt nhìn Phong Duật Thần xảy ra tai nạn. Nếu thời gian được quay ngược trở lại, cô nhất định sẽ chú ý hơn khi qua đường, nhất định sẽ không để liên lụy tới anh.
Tần Khiêm thở dài, vỗ lưng an ủi cô. Anh ấy cũng không biết nên nói gì, cứ im lặng như vậy. Không biết đã bao lâu trôi qua, bác sĩ mới bước ra, cô vội vã chạy tới hỏi han:
- Bác sĩ, chồng tôi sao rồi ạ? Anh ấy sẽ ổn thôi đúng không?
Vị bác sĩ gật đầu, an ủi Phương Hân:
- Xin người nhà bệnh nhân đừng quá lo lắng, cũng may là kịp thời cấp cứu nên hiện giờ bệnh nhân đã qua được cơn nguy kịch rồi. Bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng hồi sức.
May quá, Phong Duật Thần của cô không sao rồi. Phương Hân thầm cảm tạ trời đất, sau đó nhìn bác sĩ đầy cảm kích:
- Cảm ơn bác sĩ...
- Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn thời gian bệnh nhân tỉnh lại, phải xem bệnh nhân phục hồi thế nào đã.
- Vâng, qua nguy kịch là quá tốt rồi ạ.
Trái tim Phương Hân âm ỉ đau, Phong Duật Thần của cô, tất cả là tại cô đã hại anh rồi. Cô căm hận chính bản thân mình, hận chiếc xe ô tô kia đã đâm vào anh. Nhưng...sao mọi chuyện có thể trùng hợp như vậy chứ?
Phương Hân bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, có lẽ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ đang thầm nhắc nhở cô rằng, chuyện này không hề đơn giản.
Tần Khiêm thấy tâm trạng Phương Hân dần ổn định lại, anh ấy cũng yên tâm hơn. Nhưng một giây sau, cô đã lạnh lùng vùng khỏi vòng tay của anh, thẳng thừng chất vấn anh:
- Tần Khiêm, là anh làm đúng không?
Tần thị đang cạnh tranh với công ty Phong Thần, nếu bây giờ Phong Duật Thần mà gặp tai nạn thì người được lợi há chẳng phải Tần thị sao? Động cơ và mục đích đều rõ ràng, sao cô có thể không nghi ngờ Tần Khiêm được chứ?
Tần Khiêm sửng sốt, mặt cũng đờ ra một vài giây. Sau đó anh liền gấp gáp giải thích rõ ràng với Phương Hân:
- Không cần biết em có tin anh hay không, nhưng anh nhất định sẽ không làm ra loại chuyện này. Với lại anh làm sao có thể nhắm vào em, mang em ra để làm tổn hại tới Phong Duật Thần được chứ?
Lời giải thích của Tần Khiêm không phải là không hợp lí, nhưng Phương Hân hiện giờ rất mệt mỏi, cô không muốn tin tưởng ai, cũng không muốn nghe thêm giải thích hay gì nữa. Cô vẫn nhất quyết đẩy anh ra, lạnh lùng đáp:
- Anh đi đi, em hiện giờ không muốn nhìn thấy anh!
Tần Khiêm cũng không biết nên làm sao mới phải, cuối cùng vẫn nhắc nhở cô nhớ tự chăm sóc tốt bản thân, sau đó mới rời đi hẳn.
...
Mấy ngày sau, Phong lão gia và Phong phu nhân đều đã tới, chứng tỏ rằng chuyện này không thể giấu được lâu nữa. Phong Duật Thần vốn là người thừa kế của tập đoàn lớn, hiện giờ lại đang hôn mê không tỉnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ có công ty Phong Thần mà cả tập đoàn Phong thị lớn mạnh đằng sau cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Lương Thành và Tống Ôn sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn không thể ngăn được Phong lão gia và Phong phu nhân. Quách Huệ vừa nhìn thấy Phương Hân đã tức giận, không cần biết sự tình thế nào, bà liền trực tiếp giáng cho cô một cái tát:
- Tôi đã nói rồi mà, cô ở bên con trai tôi chỉ càng hại thằng bé mà thôi. Phải làm sao cô mới chịu buông tha cho Duật Thần nhà tôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.