Ngày hôm nay lịch trình của Phong Duật Thần cũng không phải là không có, chủ yếu là mấy buổi gặp mặt xã giao bình thường, cho nên không quan trọng lắm. Anh đã tự cho phép bản thân một ngày rảnh rỗi, lùi hết lịch trình ở phía sau để đưa Phương Hân và Tiểu Duật Khang đi chơi. Sau này anh cũng sẽ cố gắng sắp xếp thời gian ổn thoả ở bên hai mẹ con cô nhiều hơn, sẽ thay thế Louis chăm sóc hai mẹ con cô thật tốt. Phương Hân lần đầu tiên được tới đây, cô coi như được mở mang tầm mắt. Đây là nơi Phong Duật Thần sinh ra và lớn lên, trụ sở chính của tập đoàn Phong thị cũng ở trung tâm Los Angeles. Anh vừa lái xe vừa tốt bụng giới thiệu cho cô nghe các địa danh nổi tiếng ở đây, sau đó tới những nhà hàng, khách sạn lớn thuộc quyền quản lí của Phong thị. Phương Hân thầm cảm thán trong lòng, đúng là người giàu có khác mà. Trước đây cô chỉ ở trong một môi trường cố định duy nhất, bây giờ đi xa rồi, mọi thứ trước mắt cô đều mới mẻ. Nhưng cô cũng không tỏ ra quá nhiều biểu cảm trên mặt, chỉ âm thầm lắng nghe và tiếp thu những gì Phong Duật Thần nói. Sau cùng, anh còn bổ sung thêm một câu: - Đây mới chỉ là một phần nhỏ sản nghiệp của Phong thị, sau này trở thành Phong phu nhân, em sẽ quen thôi. Phương Hân đương nhiên biết Tập đoàn Phong thị lớn mạnh cỡ nào, ngoài trụ sở chính ở Los Angeles ra thì còn có các công ty con lớn nhỏ, các hãng thương hiệu nổi tiếng trải dài khắp thế giới, hiện nay không ngừng mở rộng sang thị trường châu Á. Không hiểu sao, bỗng nhiên cô lại cảm thấy không thoải mái cho lắm, tự ti vì bản thân không xứng với anh. Anh quá hoàn hảo, thật sự không cùng chung một thế giới với cô. Chẳng trách...bố mẹ anh lại một mực phản đối cuộc hôn nhân này như vậy. Những suy nghĩ mông lung bỗng nhiên bị đứt đoạn, Phong Duật Thần đã nắm lấy tay Phương Hân, đan tay vào nhau. Một tay kia của anh vẫn tiếp tục lái xe, anh quan tâm cất giọng hỏi: - Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy? Phương Hân lắc đầu, hướng ánh mắt về phía cửa sổ nhìn đường phố phồn thịnh trước mắt. Mãi, cô mới thở dài nói một câu không liên quan: - Không biết bố em hiện giờ thế nào rồi... Tần Khiêm đã giữ đúng lời hứa, hằng ngày đều tới chăm sóc và trò chuyện với ông Phương. Ông ấy cũng nhanh chóng quý anh, coi anh như là con trai mình vậy. Mỗi lần tới thăm ông, anh đều chụp ảnh và gửi cho Phương Hân. Phương Hân và Tần Khiêm suy cho cùng vẫn phải bất đắc dĩ duy trì liên lạc bằng cách đó. Thật ra cô vẫn luôn biết Tần Khiêm có ý với mình, nhưng cô lại không thể đáp lại tình cảm của anh được. Cứ tiếp tục dây dưa thế này cũng không phải chuyện hay, lại khiến cho đôi bên cùng khó xử nữa. Phong Duật Thần không phải Louis, đương nhiên không rõ tình hình của ông Phương. Anh im lặng hồi lâu, sau đó đáp một cách qua loa: - Anh sẽ cho người tới chăm sóc bố em, yên tâm đi bé ngốc! Kì thực mỗi lần nhìn thấy Phương Hân trầm tư lo lắng, Phong Duật Thần cũng không thoải mái, giống như là chuyện của cô cũng là chuyện của anh vậy. Với lại sắp tới kết hôn, anh sẽ càng phải can thiệp sâu hơn vào cuộc sống của cô. Anh không hề có ý xấu, chỉ là anh muốn được quan tâm đến cô, hiểu rõ về con người của cô hơn mà thôi. Những gì Louis đã làm cho cô, anh cũng có thể làm được, thậm chí còn làm tốt lớn Louis. Từ "Bé ngốc" truyền vào tai khiến cho trái tim Phương Hân hạnh phúc vô cùng, cô rất thích những lúc anh gọi cô như vậy. Cô khẽ cười tủm tỉm nhưng không đáp gì thêm. Tiểu Duật Khang ngồi phía sau đang mải nghịch điện thoại, lát sau bị Phương Hân phát hiện ra. Cô liền nghiêm túc nhắc nhở con: - Tiểu Duật Khang, con hạn chế xem điện thoại lại đi nhé, cẩn thận bị cận thị đấy! Cũng tại Phong Duật Thần chiều con quá sinh hư, chắc thời gian Phương Hân không có ở đây, Tiểu Duật Khang đã chơi điện thoại tới nghiện rồi. Tuy vậy nhưng khi nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cô, thằng bé liền bỏ điện thoại xuống, quay sang nhìn Phong Duật Thần bằng ánh mắt tò mò: - Baba ơi, bị cận thị là sao ạ? Đáng sợ lắm hả? Phong Duật Thần vừa lái xe, vừa ôn tồn giải thích cặn kẽ: - Đúng vậy, bị cận thị rồi con sẽ không thể nhìn rõ được những vật ở xa, nặng thì dẫn tới mù loà đó. Cho nên, nghe theo lời mẹ con đi. Phong Duật Thần cũng bận rộn nên không có nhiều thời gian quan tâm tới Tiểu Duật Khang, nếu hôm nay Phương Hân không nhắc nhở, có lẽ anh cũng không để ý tới. Là sơ suất của anh rồi, sau này anh sẽ chú ý hơn. Tiểu Duật Khang nghe vậy thì khuôn mặt trở nên tái mét lại, cũng coi như biết sợ là gì. Thằng bé liền ngồi ngay ngắn ở hàng ghế dưới, không dám động tay vào điện thoại nữa. Phương Hân và Phong Duật Thần nhìn nhau, mỉm cười. Nơi đến đầu tiên của gia đình là nhà hàng nổi tiếng thuộc quyền sở hữu của Phong thị. Thật ra là lúc nãy Phong Duật Thần nhìn ra được Phương Hân ăn không ngon miệng, bữa sáng chỉ ăn có mấy miếng, cho nên anh đã chủ động lái xe tới nhà hàng đầu tiên. Đi chơi thì đi, nhưng chí ít ra cũng phải có sức chứ? Phương Hân cảm động vô cùng, liền chủ động ôm lấy Phong Duật Thần để cảm ơn anh: - Duật Thần, anh thật tốt quá! Phong Duật Thần mỉm cười, đối với sự chủ động của cô, anh thực sự rất thích. Lúc anh định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau anh, khiến cho cả anh và cô cùng bất ngờ: - Thần, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]