Nhìn theo bóng lưng của cô bé mất hút phía trên cầu thang, Minh Tuệ không nhịn được cảm thán: “Đúng là tuổi trẻ, vô lo vô nghĩ, thật là đáng yêu quá!”
“Em bây giờ cũng chưa già, vẫn có thể vô lo vô nghĩ.” Dương Quốc Thành bật cười: “Hơn nữa, em còn đáng yêu hơn con nhóc đó… gấp nhiều lần.”
Người đàn ông này có một năng lực rất kì quái, đó là dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh nhất, giọng điệu không lên không xuống bình thường nhất, để nói ra những lời ngọt ngào khiến người ta đỏ mặt.
Ngừng một chút, hắn lại bổ sung: “Tôi cũng có đủ năng lực để em có thể sống một cách thoải mái, vô lo vô nghĩ như vậy, thậm chí là hơn như vậy.”
“Làm gì có ai sống thoải mái được cả đời chứ.” Minh Tuệ lắc đầu: “Rồi cũng sẽ có lúc em già đi, xấu hơn, biết đâu lúc ấy tình cảm chúng ta thay đổi, anh lại không quan tâm tới em nữa…”
“Nói linh tinh! Chúng ta và các con sẽ mãi mãi sống bên nhau, không rời không bỏ.” Bởi vì bọn họ là một gia đình, một gia đình vốn dĩ là nên ở bên nhau, không phải sao?
“Nhắc đến các con, đột nhiên tôi nghĩ tới… chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, gắn bó thân mật đến như vậy rồi, sao vẫn chưa có gì hết nhỉ? Năm đó một đêm đã có hai đứa, theo đúng hiệu suất đó, thì đáng ra nên sớm có rồi mới phải chứ.”
Mặt Minh Tuệ trong phút chốc ửng hồng. Cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói cho Dương Quốc Thành biết chuyện mang thai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1131024/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.