Đôi mắt nhập nhèm mở ra, đập vào mắt Minh Tuệ là khuôn mặt phóng đại của Dương Quốc Thành. Cô chợt thấy trong lòng an yên, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này, vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn ở bên cạnh. Nhất thời tất cả những bất an, xa lạ, những giận hờn trong khoảng thời gian xa cách như xuôi theo dòng nước trôi đi. Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bên má của người đàn ông đó.
“Anh gầy rồi…” Hai má hơi lõm xuống, xương gò má cũng nhô lên. Nhìn qua ngũ quan có vẻ càng thêm sắc nét, nhưng… đúng là hắn gầy rồi: “Trong khoảng thời gian này anh vất vả rồi đúng không?”
“Không vất vả, em mới vất vả.” Dương Quốc Thành đặt một nụ hôn lên trán của người nằm trên giường: “Chỉ ôm một cái mà cũng ngất xỉu được, làm sao làm những chuyện khác được đây?” Hơi thở hắn nóng rực, phủ trên vầng trán trắng mịn. Nội dung trong lời nói lại khiến Minh Tuệ ngại ngùng tới đỏ bừng mặt.
Cô theo phản xạ đạp vào giữa hai chân hắn: “Dương Quốc Thành, anh giỏi lắm! Vừa mới trở về đã nghĩ tới những chuyện hư hỏng!”
Không ngờ, một cái đạp này, lại làm cho Dương Quốc Thành ngã sấp xuống giường. Minh Tuệ biến sắc, vội vàng nhổm dậy: “Anh làm sao vậy? Đừng dọa em…”
“Tôi đâu có dọa em. Em đạp như vậy, lỡ đạp đến hỏng luôn thì hạnh phúc nửa đời sau của em phải làm thế nào đây?” Lật người một cái, tư thế của hai người đã trở thành nam trên nữ dưới, Dương Quốc Thành đè người hắn ngày nhớ đêm mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1131020/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.