Cánh cửa mở ra từ bên ngoài, tạo ra tiếng động không nhỏ. Người say thường không khống chế được lực đạo, chỉ đơn giản là đi từ ngoài ngõ vào cửa nhà cũng có thể gây ra cảnh đổ đình đổ chùa.
Hà Thu Hoài lười biếng ngáp một cái, rồi mới đứng dậy khỏi ghế sofa. Cô ta không nói không rằng đi thẳng tới trước mặt Triệu Phong, vung tay lên.
“Chát!” Âm vang chát chúa, lực tát không nhỏ khiến bên mặt Triệu Phong tức khắc hiện lên dấu bàn tay đỏ ửng.
Thân thể đang hơi lắc lư khựng lại, bàn tay chậm chạp đưa lên, chạm vào bên má bỏng rát. Gã nghiêng đầu nhìn người phụ nữ mang thai trước mặt, như thể cố gắng để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Còn giương đôi mắt chó của anh lên nhìn tôi à?” Hà Thu Hoài cất cao giọng: “Tôi bảo anh xử lý con đàn bà đáng ghê tởm kia, anh lại đi làm cái quái gì vậy? Anh không coi lời tôi nói ra gì đúng không?”
Đau đớn bỏng rát trên mặt không là gì so với chua xót trong lòng. Triệu Phong tự giễu bật cười, đáng ra gã phải nhìn rõ từ lâu rồi mới phải.
Chảy trong huyết quản của Hà Thu Hoài vĩnh viễn là dòng máu của nhà họ Hà, đê tiện, cao cao tại thượng, và ích kỉ, độc đoán. Cho dù trong bụng cô ta là cốt nhục của gã, thì trong mắt cô ta, Triệu Phong gã cũng chỉ là một con chó, không hơn không kém.
Gã khẽ lắc đầu: “Tôi không làm được. Tiểu thư, bên cạnh Đào Minh Tuệ có một vệ sĩ rất lợi hại. Tôi… đánh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130993/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.