Nhìn thẳng vào khuôn mặt không cảm xúc của đứa con trai sáu tuổi, Minh Tuệ bị lời nói không hợp với lứa tuổi của cậu nhóc làm khó. Cô không biết phải giải thích ra sao về lần ly biệt này.
Dù sao… chuyện trùng phùng giữa gia đình bọn họ cũng mới diễn ra cách đây không lâu.
Cậu nhóc thấy mẹ không trả lời lại càng đinh ninh những lời mình vừa nói là sự thật. Nhóc thở dài một hơi: “Xem ra là đúng rồi… Mẹ, vì bố cưới người khác nên mẹ con chúng ta mới phải dọn đi. Vậy còn bố thì sao? Bố không thương mẹ, cũng không thương bọn con nữa à? Vậy thì hai anh em con… lại trở về làm con hoang đúng không?”
Khi nói đến hai chữ “con hoang”, giọng điệu của cậu nhóc chần chừ, dường như muốn tìm một từ khác hơn để diễn tả tình cảnh của mình và em gái. Nhưng một đứa trẻ chỉ có mẹ không có cha, ngoài từ này ra, nhóc cũng không nghĩ ra từ nào khác cả.
Nhóc biết Hà Thu Hoài, người phụ nữ mà Dương Quốc Thành lấy làm vợ, đã mang thai. Và trong bụng cô ta mới danh chính ngôn thuận là con của bố nhóc. Còn nhóc và em gái… chẳng phải việc rời đi của cả gia đình đã nói rõ câu trả lời rồi sao?
“Gấu… Đừng nói vậy.” Khóe mắt Minh Tuệ chua xót: “Các con không phải là con hoang, chỉ là bố và mẹ không ở chung với nhau nữa thôi.”
Cô ngồi xuống trước mặt con trai, đưa tay vuốt tóc con, dịu giọng: “Bố vẫn rất yêu con. Nếu con muốn, có thể đến thăm bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130986/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.