Thái độ căng thẳng bất thường của nhóc con khiến Minh Tuệ cảm thấy hơi khó hiểu. Thằng nhóc này từ khi bé xíu đã rất có chủ kiến, rất khó nói chuyện. Nên cô quay sang nhìn con gái nhỏ:
“Sao vậy bé Bông? Tại sao các con lại không thể rời khỏi đây?”
Bé Bông bị mẹ hỏi thì lập tức hướng ánh mắt về phía anh trai cầu cứu. Thằng nhóc lại hừ một tiếng, không nói gì.
Bé gái luống cuống một hồi, cuối cùng bịa tạm ra một lý do: “Không sao ạ, ở đây rất tốt, nhưng con ở trong nhà chán quá nên muốn ra ngoài chơi một chút.”
Từ khi về nước đến giờ, do vấn đề sức khỏe nên về cơ bản bé con phải nằm trên giường cả ngày. Đừng nói là ra ngoài chơi, đến xuống khỏi giường cũng là cả một vấn đề. Đến hôm nay tình trạng mới hơi ổn định một chút.
“Vậy thì lại càng đơn giản. Không cần nói với bố con, bây giờ mẹ sẽ đưa hai đứa ra ngoài chơi.” Minh Tuệ bật cười, đưa tay xoa đầu bé con.
Nhắc tới Dương Quốc Thành, cô mới chợt nhớ ra… Hình như từ khi bước chân vào biệt thự này, cô đã không nhìn thấy Dương Quốc Thành đâu nữa. Mải để ý tới các con, quên mất sự tồn tại của hắn, không biết hắn đã đi đâu rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của hắn, có lẽ là không có chuyện gì đâu nhỉ?
Có điều, muốn dắt hai đứa nhỏ ra ngoài, cô phải xử lý cục đá ngang bướng là con trai mình đã. Thằng bé nhíu mày, lắc đầu: “Không được đâu.”
Minh Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130979/chuong-73.html