“Mẹ, mẹ lén lút làm gì mà vẫn còn chưa ngủ vậy?”
Theo sau tiếng mở cửa kẽo kẹt, bé trai mang khuôn mặt than đi thẳng vào phòng của mẹ, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn người đang đứng bên cạnh cửa sổ. Minh Tuệ đỏ mặt lắp bắp: “Mẹ… mẹ chưa ngủ được… Con là con của mẹ, sao còn quản người hơn cả mẹ vậy hả?”
Bé con hừ một tiếng, chép miệng:
“Không phải là mẹ trốn trong phòng gọi điện cho bố Thành đấy chứ? Mẹ đừng làm phiền bố Thành nữa, để bố còn có thời gian làm việc.”
Vẻ mặt của nhóc giống như bất đắc dĩ, hết cách khi mẹ còn thích làm phiền người khác hơn cả đứa trẻ như nhóc. Bị con trai nhìn bằng ánh mắt đó, hai má Minh Tuệ nóng bừng, cô vội vàng đặt điện thoại xuống, đẩy con trai về phòng.
Thật không hiểu tại sao cô lại sinh ra một đứa con khó tính và thích dạy dỗ người khác như thế này nữa. Mềm mại nũng nịu như là em gái của nhóc, có phải dễ thương hay không.
Nghĩ tới con gái, Minh Tuệ lại không kìm được tiếng thở dài. Đã mấy ngày cô không được gặp con gái, vừa rồi gọi điện sang Mỹ cũng quên không nhắc tới bé con. Không biết bao lâu nữa gia đình mới được đoàn tụ.
“Mẹ.” Bé trai nhíu mày: “Không cần đưa con về phòng. Mẹ đi vào ngủ đi, phải ngủ đủ giấc thì mới xinh đẹp. Nếu mẹ không ngủ đủ giấc, xấu xí rồi, bố Thành không thích mẹ nữa, bọn con cũng không thích đâu.”
Minh Tuệ đen mặt. Con trai cô học ở đâu mấy lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130956/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.