Điện thoại trong túi áo rung lên từng hồi. Dương Quốc Thành cầm lên xem, trên màn hình hiển thị ba chữ “Dương Quốc Minh”. Hắn nhíu mày trong vô thức, thầm suy đoán những lý do khiến ông ấy gọi điện cho hắn vào giờ này.
“Bố Thành, sao vậy ạ?”
Hắn lắc đầu, nhét điện thoại vào túi, mỉm cười với bé con: “Không sao cả, chúng ta về thôi.”
Đưa bé con về phòng, sắp xếp giường chiếu cho bé xong xuôi, hắn mới rón rén mở cửa phòng Minh Tuệ. Cô đang nằm nghiêng trên giường, không biết đang ngủ hay đang thức, nhưng khi hắn gần tới giường thì cô đã ngồi dậy dụi mắt.
“Anh đã về rồi đấy à?”
“Người phụ nữ không có lương tâm này… Sao em lại để tôi ở quán rượu một mình chứ?” Hắn ghé sát vào tai cô, thầm thì, như nỉ non lại như oán trách.
Minh Tuệ đã sớm nghĩ ra được một cái cớ hoàn hảo.
“Khi em từ nhà vệ sinh đi ra, anh đã bị ai đó đưa đi rồi. Em nghe mấy người nhân viên ở đó nói… người đưa anh đi là bạn tốt của anh.” Minh Tuệ mỉm cười: “Đoán rằng người ta không mang anh đi bán, nên em cũng không lo lắng lắm.”
Cảm xúc của Dương Quốc Thành hơi dịu lại. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Minh Tuệ, đè thân thể mềm mại xuống giường: “Nào, chúng ta tiếp tục chuyện lần trước chưa xong…”
“Chuyện gì chứ? Anh lại bắt nạt em!”
Dương Quốc Thành bật cười.
“Nếu em muốn, tôi cho em cơ hội bắt nạt tôi. Nào… tới bắt nạt tôi đi.” Nếu như người phụ nữ này có thể chủ động “bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-tinh-mot-dem/1130948/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.