" Đi về tôi sẽ phục vụ em ngủ " 
 Một giọng nói cất lên, rất lãnh đạm. Nhưng sao quen thế... 
 Ninh Dao gật gù... 
 Trình Hy?! Bỗng dưng cô nghĩ đến cái tên này. Không thể nào... Anh ta không thể biết mình ở đây. 
 " ... Tôi sẽ phục vụ em thật tốt, phục vụ tới tận giường " Anh lại cất tiếng. 
 Lần này cô nghe rõ mồn một từng chữ. Không sai. 
 Cô ngước lên. Đập vào mắt cô vẫn là hình ảnh ấy, anh đang nhìn cô đầy thích thú. 
 Ninh Dao lập tức bỏ của chạy lấy người, cô vứt vali tại chỗ rồi xoay người chạy đi. 
 Trình Hy không đuổi theo, anh vẫn đứng đó nhìn cô. 
 ' Binh ' Cô thục mạng chạy về phía trước nhưng lại đụng phải ai đó. 
 " Không có mắt à..." Cô tức tối la lên. 
 Từ Duật Duy bị cô va phải hơi lùi ra sau. 
 " Cái này là cái gì?" Từ Duật Duy chỉ lên mắt mình. 
 Ninh Dao mím môi. Tức chết mất. 
 " Tiểu thư... Cô trả bóp tiền lại cho tôi" Phong Dục đi lại. 
 " ... Tôi không có lấy..." Anh ta thật keo kiệt... 
 " Bây giờ tôi mới biết... Em còn có tài cắp vặt " Trình Hy đi lại. 
 " Tôi ăn cắp gì hả... " 
 Anh cầm chiếc ví của Phong Dục đi lại trả cho cậu ta. 
 " Về thôi " 
 Không làm gì được, cô ấm ức theo anh về nhà. Về tới nơi, Ninh Dao cưỡng ép bước vào. 
 " Sao con lại đưa cô ta về nữa " Bà Trình tức giận nói. 
" Con nghĩ người nên rời khỏi đây không phải là cô ấy "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-la-osin/1302601/chuong-17.html