🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 982

Nhưng Lê Minh Nguyệt cũng không nói gì, nếu như bây giờ cô ấy chất vấn Hà Duy Hùng thì sẽ khiên Hà Duy Hùng mất thể ấy vẫn có thế phân rõ chút chuyện nặng nhẹ này.

“Cậu đang có ý gì vậy? Tôi không thế đi tìm con gái tôi được sao?” Mẹ Lê lại bắt đầu chửi bới, vẻ mặt khó chịu Hà Duy Hùng không nhịn được nhíu mày, Lê Đức Dương vội vàng giữ lấy mẹ Lê: “Mẹ. Đừng nói lung tung”

Mẹ Lê liếc nhìn Lê Đức Dương, bĩu môi, không nói nữa.

“Chủ tịch Phong, chúng tôi cũng không phải là người thèm muốn nhà cửa” Lê Đức Dương cười nhìn Hà Duy Hùng.

Đương nhiên bọn họ không chỉ thèm muốn một căn nhà, bọn họ phải khổ sở thế nào mới biết được chuyện Lê Minh Nguyệt đang ở cũng Hà Duy Hùng, giả vờ bị bệnh đến Hà Nội ở trong bệnh viện lâu như thế, sao bọn họ có thể chỉ thèm muốn một căn nhà được chứ?

Hà Duy Hùng gật đầu, nhưng không nói gì Người lại trong lòng Lê Minh Nguyệt có chút an ủi, bọn người Lê Đức Dương có lẽ không tồi tệ như trong tưởng tượng của cô ấy.

Bởi vì dù sao bọn họ cũng là người nhà của cô ấy mà.

“Đương nhiên chuyện trước mắt là phải giải quyết việc nhà cửa, có điều chúng tôi sớm muộn gì cũng phải quay về, căn nhà này nhất định sẽ trả lại cho chủ tịch Phong.”

Trong lòng Hà Duy Hùng không ngừng chế nhạo, nhìn dáng vẻ của bọn họ đã có thể dùng vẻ mặt đáng ghê tởm để hình dung.

Con người một khi quá tham lam, vậy thì sẽ trở lên ghê tởm, giống như một con chuột chui từ cống lên vậy.

Lê Đức Dương thấy Hà Duy Hùng không nói gì, lại chậm dãi bổ sung thêm một câu: “Chỉ là Lê Minh Nguyệt đã được gả cho anh rồi, mấy thứ sính lễ gì đó chúng tôi đều không nhận được, sản nghiệp nhà họ Hà lớn như vậy, dù sao thì cũng phải có ý tứ chứ”

Nói đi nói lại, cũng chỉ là thay đổi cách đòi tiền của Hà Duy Hùng mà thôi.

Lê Minh Nguyệt không nhịn được mím môi, không khỏi có chút kỳ quái nhìn Lê Đức Dương: “Anh, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”

Nếu không tại sao dường như bọn họ luôn nhắc đến chuyện tiền bạc vậy, trước kia bọn họ có như vậy đâu.

Trong lòng Lê Minh Nguyệt cảm thấy có chút hoảng loạn, nhất thời nghĩ ra một loạt đáp án có chút không tốt.

Có điều Lê Minh Nguyệt không biết, lúc trước cho dù cô ấy làm việc ở Hà Nội nhưng một chút: tiền lương đó cũng chẳng là gì, cô ấy cũng không có tiền, bọn họ đương nhiên khinh thường phải cúi mặt trước cô ấy rồi Có điều bây giờ lại không giống, không phải bên cạnh cô ấy có Hà Duy Hùng sao?

“Xảy ra chuyện gì?”

Mẹ Lê hỏi ngược lại, rồi nhanh chóng vỗ tay, ôm lấy Lê Minh Nguyệt: “Đúng vậy. Con không biết sao, mấy năm này ở quê mùa màng thất bát, chúng ta gần như sắp không có cái gì ăn nữa.”

Lê Minh Nguyệt vừa thấy mẹ mình khóc lóc đáng thương như vậy, lập tức trở lên mềm lòng, móc túi chuẩn bị đưa thẻ cho mẹ Lê, dù sao thì trong thẻ cũng có mấy chục triệu mà cô ấy khổ sở dành dụm đoạn thời gian này.

Khi mẹ Lê thấy Lê Minh Nguyệt móc ví ra, ánh mắt bà ta sáng lên, dường như muốn nhảy ra khỏi mắt vậy. Còn chưa đợi Lê Minh Nguyệt mở ra đưa thẻ cho bà ta, bà ta đã cướp lấy ví của Lê Minh Nguy: hết tiền trong ví đút vào túi mình, rồi ghét bỏ ném ví tiền lại cho Lê Minh Nguyệt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.