Chương 972
“Được rồi, tôi không đùa em nữa, chân em còn đau không”
“Không đau”
“Vậy thì tốt, tôi đã bôi thuốc ở chỗ đó cho em rồi, chắc ngày mai vết thương sẽ khỏi hẳn”
“Vâng!”
Lê Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Hà Duy Hùng, ngay cả cô ấy cũng không phát hiện được trong mắt cô ấy tràn ngập sự hạnh phúc, trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp, hình như có điều gì đó khác trước.
Lê Nhược Vũ đã thu thập hành lý xong, đợi Lâm Minh ra, là bọn họ có thể xuất phát.
Bây giờ cô rất phấn khởi, vừa nghĩ tới lập tức có thể sẽ tìm được cha mẹ ruột của mình, trong lòng cô ngoại trừ nỗi nhớ quê hương còn có một cảm giác mong đợi nhàn nhạt.
Lúc Lâm Minh đi ra, nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ hoài xuân này của Lê Nhược Vũ, ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Lê Nhược Vũ.
“Ông xã, chúng ta lên đường thôi Bây giờ miệng Lê Nhược Vũ vô cùng ngọt, tâm trạng cũng tốt, hiếm khi cô chịu dỗ dành, toàn bộ đều là Lâm Minh lo trước lo sau, cô cần phải nịnh bợ anh thật tốt.
“Ừ”’ Ngay cả Lâm Minh cũng bị dáng vẻ nịnh hót này của Lê Nhược Vũ chọc cười.
Khi bọn họ đến sân bay, còn một lúc nữa mới đến giờ máy bay cất cánh, Lâm Minh đi mua một ly trà sữa cho Lê Nhược Vũ, cô thích nhất là vị khoai môn, còn cô ngồi chờ ở đây.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Minh lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/3502418/chuong-965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.