🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 935

Chuyện này làm cho cô hơi ngạc nhiên, cô để cho má Trương giúp hai bé ăn cơm còn cô đi tầng tìm Lâm Minh.

Lâm Minh vẫn đang ngủ nảm ở trên giường, Lê Nhược Vũ không còn gì để nói thở dài, có vừa nấy cô ở chung hai đứa bé một khoảng thời gian nên đột nhiên trong lòng cô có suy nghĩ muôn streeu chọc Lâm Minh. Cô tìm một cọng lông chim để lên chóp mũi của Lâm Minh rồi nhẹ nhàng di chuyển nó.

Lâm Minh đang ngủ cảm thấy khó chịu giơ †ay nên xoa xoa mũi, Lê Nhược Vũ nhanh chóng cầm lông chim về chờ đến khi Lâm Minh bỏ tay xuống thì cô tiếp tục để lông chim lên và di chuyển, cuối cùng Lâm Minh không nhịn được nữa hắt hơi một cái, anh tỉnh lại thì thấy Lê Nhược Vũ đang đứng trước mặt mình, anh giang tay ra ôm cô vào ngực: ‘Em, làm gì vậy? Mới sáng sớm mà em đã trêu chọc anh?”

“Anh bây giờ chỉ có một tay, không đánh thắng em đâu” Lê Nhược Vũ không nhịn được lắc đầu rồi nhìn Lâm Minh Lâm Minh nhướng mày nhìn cô, anh ngắn gọn nói ra mấy chữ: “Em muốn thử không?”

“Khụ khụ khụ…” Lê Nhược Vũ quay mặt lại ho khan một trận, cô né tránh ánh mắt đang suy nghĩ của Lâm Minh.

“Em lên đây gọi anh dậy, tại sao anh vẫn còn ngủ vạy?”

Lâm Minh bĩu môi: “Em muốn một người tàn tật như anh mặc quần áo?”

Đúng là, Lê Nhược Vũ không nhịn được võ đầu mình một cái, cô quên mất một cánh tay của Lâm Minh bị thương làm sao anh tự mặc quần áo được?”

Cuối cùng cô vất vả mặc quần áo cho Lâm Minh xong thì anh vẫn không định đi xuống nhà, anh lấy cớ “Người tàn tật” không có cánh tự ăn cơm được.

Lê Nhược Vũ nhìn tay phải đang quấn băng của anh, cô hết cách đầu xuống: “Anh có thể dùng xìa súc ăn!”

“Em muốn anh cầm xìa ăn cơm trước mặt con trai?” Vẻ mặt của Lâm Minh trông còn hết cách hơn cả Lê Nhược Vũ.

‘Vốn dĩ bây giờ Hà Phong và bé Chí Linh rất thích Lê Nhược Vũ, nếu anh dùng xìa ăn cơm ở trước mặt hai đứa nó thì hình tượng anh anh vất vả xây dựng từ trước đến nay trước mặt tụi nó sẽ bị phá hủy hoàn toàn “Chẳng lẽ anh muốn em đút cho anh ăn ngay trước mặt hai đứa bé?”

“Vậy anh sẽ không đi xuống phòng ăn, em có thể ở trong phòng ngủ này đút cho anh ăn” Lâm Minh giơ tay chiến thắng nhìn Lê Nhược Vũ, anh vì cô nên bị thương, chắc chẳn Lê Nhược Vũ sẽ không vứt anh ở đây đâu?

Hơn nữa anh không thuận tay trái nên không thế dùng tay trái đế xúc cơm được.

Khóe miệng Lê Nhược Vũ giật giật một cái, nhưng cô không thế làm gì được nên cô gật đầu một cái.

Lâm Minh nhìn cô đi xuống tầng, anh vui vẻ đánh giá mưu kế của mình, sau đó anh híp mắt iếp tục về nằm xuống giường, thừa dịp lần này bị thương anh làm sao anh lại không “Bóc lột” Lê Nhược Vũ một lúc?

Hai đứa bé hơi nghỉ ngờ hỏi: “Cha đâu vậy mẹ?”

Lê Nhược Vũ không nhịn được bĩu môi nói: “Cha mấy đứa là một con sâu lớn lười biếng, bây giờ cha vẫn còn đang nằm ngủ ở trên tầng đó.”

“Vậy con đi gọi cha dậy cho!” Bé Chí Linh xung phong nhận việc đi gọi bố.

“Không cần đâu con, hôm qua tay cha con bị thương nên hôm nay chúng ta bỏ qua cho cha nha” Lê Nhược Vũ nháy mắt một cái, sau đó cô cầm bữa ăn sáng lên tầng, nhưng mà cũng may.

hôm nay cô chuẩn bị bánh mì và sữa đậu nành nên không cần phải đút cho Lâm Minh an, rất nhanh Lâm Minh đã giải quyết xong bữa sáng James cũng gọi điện thoại đến, sau đó Lê Nhược Vũ gật đầu một cái nói thời gian và địa điểm gặp mắt ở trước mặt Lâm Minh rồi mới tắt điện thoại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.