🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 852

“Em sẽ không sinh con!” Lê Minh Nguyệt khoanh tay, hung dữ nhìn Hà Duy Hùng, anh cười †ủm tỉm nắm lấy tay Minh Nguyệt, dùng hai tay xoa xoa lòng bàn tay của cô: “Cái này chỉ sợ em cũng không làm chủ được. “

“Dì Minh Nguyệt không muốn sinh con cho chú.” Hòa Phong nhìn hồi lâu, đăm chiêu gật đầu tổng kết mọi suy nghĩ, vừa vặn đánh vào tâm lý của Minh Nguyệt, cô ôm lấy Hòa Phong, mạnh mẽ gật đầu: “Chú ấy đúng là ông chú kỳ lạ! “

“Đừng dạy con bừa bãi” Duy Hùng véo mặt Tiểu Cảnh ở bên cạnh, ôm lên, nói lần này trở về từ Quốc gia M cùng Lâm Minh, anh ấy giống như’ đã lâu rồi không được gặp Nhược Vũ vậy.

Cả ngày giống như mèo vờn chuột với Lê Minh Nguyệt, thậm chí hộp đêm cũng lười đi. Tại sao trước đây anh không thấy Minh Nguyệt thú vị như vậy? Chỉ sợ Hà Hy Nhiên trước đây thích cô ấy không phải vì cô ấy là bạn gái của anh.

“Bố mẹ con đi đâu vậy? Sao không mang theo hai con?” Lê Nguyệt lười tranh luận với Duy Hùng, cúi đầu hỏi Tiêu Cảnh và Hòa Phong, Lê Nhược Vũ không phải là nguyện ý sống ở Đào Lan Uyến sao? Sao lại quay trở về.

Hà Duy Hùng bên cạnh chỉ thở dài cảm khái hiệu suất làm việc của Lâm Minh quá hiệu quả Tiểu Cảnh rụt rè khi nghĩ đến bộ dạng hung dữ của Lâm Minh vào buổi sáng: “Bố buổi sáng ã vô cùng tức giận sau đó nói đưa mẹ đến bệnh iện, đợi một chút sẽ quay lại đưa anh trai và con đến sân chơi”

“Sân chơi?” Hà Duy Hùng hai mắt sáng lên, tại sao anh lại không nghĩ tới? Con gái không phải là thích sân chơi nhất sao?

Anh có thể dùng cách này để thúc đẩy tình cảm với Minh Nguyệt: “Chúng ta cũng đi chứ?” Hà DĩPhong hỏi, nhưng Minh Nguyệt lại phớt lờ anh.

“Tại sao Nhược Vũ lại đến bệnh viện? Chẳng lẽ sức khỏe lại xảy ra chuyện gì sao?” Minh Nguyệt lo lắng nhìn Tiểu Cảnh và Hòa Phong, cô đối với Lê Nhược Vũ hết mực quan tâm, tựa như người trong một gia đình.

“Con không biết” Hai đứa trẻ đồng loạt lắc đầu, chúng muốn đến bệnh viện cùng mẹ nhưng Lâm Minh không chịu và gửi chúng đến đây.

“Đừng lo, nếu Nhược Vũ xảy ra chuyện gì thì Lâm Minh so với em khẳng định là lo lắng hơn gấp vạn lần”

Hà Duy Hùng nói sự thật, anh chưa bao giờ thấy Lâm Minh sỉ tình với một người phụ nữ nào như vậy, nhưng đó là Lê Nhược Vũ…. Cô có khả năng khiến đàn ông đổ xô vì vẻ xinh đẹp của mình, cô sinh ra trong một gia đình như vậy nhưng vẫn vô cùng trong sáng, lương thiện.

Lâm Minh có lẽ thích Lê Nhược Vũ là vì thế, ngay cả Hà Duy Hùng anh cũng phải thừa nhận là rất thích Nhược Vũ, nhưng thân phận anh không, cho phép anh nói ra điều đó bởi vì Lê Nhược Vũ trong lòng căn bản không có anh.

Lúc này, anh mới đột nhiên phát hiện ra răng Lê Minh Nguyệt có vẻ thích hợp với anh hơn Lê Minh Nguyệt được Duy Hùng an ủi, cô cảm thấy cũng có lí nên nhẹ nhõm hơn một chút, Lâm Minh vấn chưa gọi chắc chắn Nhược Vũ sẽ không có vấn đề gì lớn, có lẽ cô ấy chỉ trở lại để khám sức khỏe đơn giản.

Trong bệnh viện, Trưởng khoa Từ vội vàng chào hỏi khi nghe thấy Lâm Minh sắp tới, trên mặt lộ ra ý cười, giống như nhìn thấy một vị phật lớn biết đi, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng cũng không nhịn được.

“Tôi nói ông kiểm tra là có chuyện gì?” Lâm Minh lạnh lùng hỏi.

Sau đó Trưởng khoa Từ vội vàng gật đầu: “Tôi tìm được rồi, nhưng chuyện này có chút kì lạ”

“Không cần thừa nước đục thả câu. Lâm Minh mím môi nhìn Trưởng khoa Từ với vẻ mặt thiếu kiên nhân, anh vẫn đang chờ để đưa Lê Nhược Vũ đi khám, không có thời gian nhàn rỗi mà ở đây nghe ông ta nói nhảm “Vâng, vâng! Chúng tôi phát hiện ra rằng cô y †á đó từng làm việc trong bệnh viện tâm thần và chỉ mới đến bệnh viện chúng tôi làm được hai tháng gần đây”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.