🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 838

Anh cũng chỉ có thể an ủi bản thân như thế mà thôi “Anh có muốn cùng em và con đi khu vui chơi không?” Lê Nhược Vũ lên tiếng thăm dò, dáng vẻ ngờ vực hỏi.

“Em và con?” Lâm Minh vui vẻ cong cong khóe môi hỏi lại: “Không phải em vẫn đang nghi ngờ Hòa Phong không phải là con em đó sao?”

Mặt Lê Nhược Vũ đỏ ửng lên, cũng biết là Lâm Minh hết giận rồi, vậy là cố ý méo mặt: “Anh không đi thì thôi!”

“Thật hả? Vậy anh đi nhé.” Lâm Minh nhíu hàng lông mày, dáng vẻ tức giận, phụng phịu của Lê Nhược Vũ quả thật là rất dễ thương.

“Đừng, đừng mà” Lê Nhược Vũ vội vàng giữ Lâm Minh lại, trừng mắt nói: “Chúng ta cùng con đi đi” Cô không muốn để các con thất vọng, dù sao thì cũng đã hứa rồi, ngày trước không có thời gian ở cạnh con, bây giờ cô phải từ từ bù đắp lại mới được.

“Con của ai?

“Con của em!”

“Con của em với ai?”

“Con của em với anh…”

Lâm Minh nằm ngay cơ hội, vội vàng chiếm lợi thế, hiếm khi Lê Nhược Vũ chịu nhượng bộ, nên phải an ủi bản thân thôi, nhìn mặt Lê Nhược Vũ càng lúc càng đỏ, anh liền hôn lên giữa hai hàng lông mày, đắc ý nói với Lê Nhược Vũ: “Như vậy còn tạm được, đi thôi nào”

Sự tiếp cận đột ngột của anh làm cho tim cô đập loạn nhịp, mãi cho đến khi anh cầm lấy tay cô dẫn đi thì cô mới phản ứng lại được.

Cô không biết như vậy nghĩa là gì, nhưng mà cảm giác như thế này cô trước giờ chưa bao giờ trải qua, như là cảm giác rung động của thiếu nữ Vậy..

Tiểu Cảnh từ góc cửa chạy ra, bàn tay nhỏ mủm mỉm đưa tay lên ra hiệu “OK” trước mặt Hòa Phong đang nẵm trên giường bệnh, Hòa Phong đôi mắt nheo nheo, hai anh em ăn ý quá đi.

Nhìn thấy Lâm Minh nằm tay Lê Nhược Vũ bước vào, lại ra vẻ như người lớn, tỏ ra như chưa hề có chuyện gì xảy ra Má Trần ở trong phòng bệnh chứng kiến cả quá trình từ đầu đến cuối cũng cười òa lên, đúng là hai đứa trẻ lém lỉnh!

Lê Nhược Vũ liếc nhìn má Trần một cái, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sờ vào đầu của Hòa Phong, cũng không nóng lắm, chắc là Lâm Minh mượn cớ con cái để lừa cô đến bệnh viện đây mà.

Lê Nhược Vũ cố ý trừng mắt anh một cái, nhưng cũng không trách cứ gì cả, đây chắc là bản năng của trẻ con, có thể làm mềm lòng tâm can người khác, huống hồ đứa trẻ này là cô mang thai 0 tháng sinh ra, con của cô và Lâm Minh…

“Anh với Nhược Vũ quen biết nhau hả?” trong quán cà phê, Trần Hi Lam cúi mặt xuống, thản nhiên lên tiếng hỏi, Hạ Đông Quân cũng vô cùng bình thản gật đầu, không có ý giấu giếm, Lê Nhược Vũ là ‘ánh trăng’ trong lòng anh, cũng là ký ức đẹp nhất đời anh cho nên anh cảm thấy cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả.

“Vậy tại sao Nhược Vũ lại lừa em?” Trần Hi Lam chu môi lên, lúc trước Lê Nhược Vũ nhất quyết phủ định, cô còn tưởng rằng bọn họ thật sự không quen biết nhau.

Hạ Đông Quân lắc lắc đầu cười, khuấy nhẹ ly cà phê trong tay, chỉ cảm thấy Trần Hi Lam còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu được, nhưng mà nếu như cô với Lê Nhược Vũ là bạn bè, thì anh cũng không ghét cô cho nên bắt đầu giải thích với Trầm Hi Lam: “Có rất nhiều chuyện không phải chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài của nó đâu, nhưng em phải tin rằng, NI ấy chỉ vì muối Mặc dù Trần Hi Lam không có mẹ, nhưng mà James rất thương bọn họ, cũng hay dành thời gian ở bên cô và Trần Hi Tuấn, càng huống gì cô còn có người anh trai rất mực yêu chiều cô, so với những gì mà Lê Nhược Vũ và Hạ Đông Quân đã trải qua thì đây đúng là cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió, cho nên đương nhiên sẽ không hiểu được rồi “Vậy hôm qua anh nói với em, người anh thích từ thuở nhỏ chính là Lê Nhược Vũ phải không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.